Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4849: Mê Huyễn Sâm Lâm




Lăng Hàn cũng rất ngạc nhiên, hắn biết rằng Tỉnh Hạo Nhiên rất biết cách tìm đường chết, nhưng thật không ngờ thực lực của đối phương cũng vô cùng cường hãn.

Nhưng bọn hắn dù yêu nghiệt cũng không có khả năng địch nổi cấp Giáo Chủ thế hệ hoàng kim.

Lăng Hàn lấy ra pháp trượng, tinh thần lực liền bị rút lấy một mảng lớn, uy năng chuẩn cấp Giáo Chủ bộc phát ra, đánh về phía mảnh đất trống

Đối với Phong Diệu Lăng mà nói muốn đối phó đạo công kích này quá dễ dàng. Chỉ cần nhẹ nhàng vung tay liền có thể hóa giải đạo công kích này. Dù sao người ta cũng là cấp Giáo Chủ, muốn hóa giải công kích chuẩn cấp Giáo Chủ không có gì khó.

Nhưng cấm chế nàng bố trí làm sao thể chịu nổi một kích này?

Rất nhanh cấm chế bị nghiền nát.

Ở bên trong Lăng Hàn thét dài một tiếng, lập tức phá vây mà đi.

Hắn nhanh chóng triển khai Phượng Dực Thiên Tường chạy trốn.

Phong Diệu Lăng lập tức truy kích. Có thể nói thân pháp Phượng Dực Thiên Tường tuyệt đối là trâu bò nhất trong tất cả các Đế thuật. Cho dù cảnh giới của hắn thiấp hơn nhưng nàng cũng không có cách nào bắt được hắn, chỉ có thể duy trì một khoảng cách không xa.

Nhưng rất nhanh, vùng đất bình nguyên dần kết thúc ethay vào đó là một khu rừng rậm. Lăng Hàn lao thẳng vào đó, không lâu sau liền biến mất khỏi tầm mắt của nàng.

Phong Diệu Lăng dừng bước. Nàng ngửa mặt lên trời hét một tiếng giận dữ, tràn ngập sự phẫn uất.

Không ngờ lại để cho Lăng Hàn chạy mất.

Nàng oán hận quay đầu lại. Nếu đã Lăng Hàn chạy mất thì tìm gia hỏa miệng tiện kia để khai đao.



Lăng Hàn chạy sâu vào trong rừng rậm, sau đó dừng lại.

Cuối cùng cũng thoát khỏi Phong bà nương kia.

Lăng Hàn nhe răng, khi trước còn thề rằng sẽ đánh vào mông nữ nhân kia nhưng bây giờ lại bị chính nàng đuổi giết.

– Mất mặt ah!

– Không biết gia hỏa Tỉnh Hạo Nhiên thế nào. Nhưng hắn miệng tiện như vậy mà vẫn có thể sống êm đẹp thì chắc hẳn có tuyệt học bảo vệ tính mạng bằng không đã chết sớm tám trăm năm trước.

– Không cần quan tâm đến hắn.

Lăng Hàn lắc đầu, điều chỉnh lại tâm tình, tiếp tục chạy đi.

Kỳ thật không có gì mất mặt. Cảnh giới Hóa Linh không lại cảnh giới tiểu thừa cảnh, chẳng phải là sự tình bình thường hay sao?

Rất nhanh hắn đi ra khỏi khu rừng rậm.

– Ồ?

Cuối rừng rậm là một vách núi, phía dưới được bao phủ một lớp mây mù dày đặc, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối cùng nhưng phía trên vách núi lại có một cây cầu hình cầu vồng không biết dẫn đi đến đâu.

Cầu vồng và cây cầu, có tất cả chín mươi chín nơi.

– Nói cách khác, người đến nơi này phải lựa chọn một tòa phía sau cầu?

Không lâu sau Lăng Hàn dùng cảm giác của mình chọn lấy một tòa cầu kiều, sau đó liền đi đến.

Hắn đạt được số mệnh Chân Long. Trong thời điểm phải đưa ra lựa chọn thì dường như có một cỗ lực lượng tác động làm cho hắn đưa ra được lựa chọn chính xác nhất.

Cầu vồng kiều rất dài, Lăng Hàn dốc toàn lực chạy. Cây cầu này giống như một thông đạo dẫn sâu vào trong vũ trụ, không có cách nào nhìn thấy điểm cuối cùng.

Hắn chạy suốt năm ngày sau mới thấy được một tòa vách núi.

Rốt cục đã chạy đến cuối cùng.

Lăng Hàn đạp lên vách đá, liếc mắt nhìn qua liền thấy mỗi cầu vồng kiều này đều có một lối đi.

Quả nhiên, mỗi một đầu cầu vồng kiều sẽ dẫn đến một địa phương khác nhau.

Lăng Hàn không dừng lại, tiếp tục đi tới.

Bay qua đỉnh núi, lại xuất hiện một mảnh rừng rậm. Nhưng mảnh rừng rậm này giống như do con người tạo ra, phân chia thành từng khối ô vuông.

Trong đó, có một cây đại thụ vô cùng cao lớn, bên cạnh không có bất kỳ cây cối nào khác. Cây đại thụ giống như có thể cắm vào Thương Khung.

Dùng mắt Lăng Hàn nhìn, có thể thấy trên gốc đại thụ còn có mấy trái cây màu xanh không lớn, giống như long nhãn.

Tiên quả sao?

Tim Lăng Hàn đập thình thịch. Nhưng hắn không phải là người duy nhất lựa chọn con đường này. Trong phiến rừng rậm đằng kia cũng đang có rất nhiều người chạy thẳng đến đây để tìm kiếm gốc đại thụ này. Nhưng bọn họ lại giống con ruồi không đầu, căn bản không có cách nào tiếp cận.

Đây là mê cung sao?

Lăng Hàn không lỗ mãng. Trước hết, hắn từ từ quan sát nơi này. Màng rừng rậm được phân chia một cách trật tự ngay ngắn, Sau khi tiến vào, chỉ cần rẽ mấy lần là có thể đến vị trí của đại thụ kia, căn bản không có gì khó khăn.

Quan sát một hồi hắn liền lắc đầu. Xem ra, muốn nhìn thấy ở nơi này có bẫy rập gì thì phải tự mình thử nghiệm một phát.

Hắn tiến vào trong rừng rậm.

Ồ!

Hắn kinh ngạc phát hiện, hoàn cảnh xung quanh lập tức biến đổi. Rõ ràng vẫn là một gốc cây đại thụ khi trước, nhưng sau khi tiến vào thì lại hoàn toàn khác biệt.

Hắn nhắm mắt lại, không muốn tâm trí bị mê hoặc.

Nhưng mà tất cả đều vô dụng. Hắn dùng thần thức nhìn qua, tất cả đồ vật bên trong cũng không có gì khác biệt.

Khó trách có nhiều người lại ở chỗ này mò mẫm. Ngay cả thị giác cùng thần thức đều bị mê hoặc, độ khó tự nhiên sẽ cao hơn rất nhiều.

Lăng Hàn vươn tay đặt lên thân một cây đại thụ, lập tức cảm nhận được sự thô ráp của nó.

Trong trí nhớ của hắn, gốc đại thụ này hẳn là không tồn tại. Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn không những có thể nhìn thấy mà còn có thể chạm vào nó.

Chẳng lẽ đây không phải ảo giác?

Lăng Hàn đánh ra một chưởng. Lập tức, lực lượng bị phản chấn lại khiến hắn phải lui ra phía sau vài bước.

Ồ, có điểm kỳ quái.

Nếu như đây chỉ là ảo giác, vậy hắn chỉ cần kiên định theo tín niệm của mình, dựa theo trí nhớ đi vào tự nhiên có thể phá tan ảo ảnh chạm đến mục tiêu.

Nhưng nếu đơn giản như vậy thì những người kia có lẽ đã sớm tìm được gốc đại thụ kia, hái được quả tiên a.

Đã bước chân vào con đường tu tiên, nếu trí nhớ kém cỏi thì cũng không khỏi quá cặn bã đi.

Cho nên, mọi chuyên không có đơn giản như vậy.

Vậy phải làm thế nào mới tìm được đến gốc đại thụ kia?

Lăng Hàn quan sát rất lâu mà không tìm ra được đầu mối, liền rời bước đi.

Sau một hồi, hắn đã chạy được một vòng quanh rừng rậm.

Dù sao mảnh rừng rậm này cũng không lớn mà tốc độ của Lăng Hàn cực kỳ nhanh. Muốn di chuyển một vòng tất nhiên không tốn bao nhiêu thời gian.

Lối ra ở đâu?

Lăng Hàn kinh ngạc phát hiện. Gốc đại thụ kia đã biến mất, ngay cả lối ra cùng cửa vào đều không còn tồn tại nữa.

Có ý tứ.

Hắn lộ ra dáng vẻ tươi cười. Vậy thì phải đấu một trận a.

Hắn lại chạy tiếp một vòng, liền cảm nhận được đồ vật đã không giống với lúc trước.

Đây vẫn là môt mảnh rừng rậm nhưng hoàn toàn khác biệt so với mảnh rừng rậm lúc trước.

A a, còn có rất nhiều biến hóa nha.

Lăng Hàn lại đi, lại đi, lại đi. Mỗi một lần mảnh rừng rậm đều phát sinh biến hóa. Đến khi hắn đã đi được mười bảy lần, trong lòng liền có vài phần nắm chắc. Lúc này, phía trước có hai người trẻ tuổi đi tới.

Người tiến vào đây đều bị hạn chế số tuổi. Cho nên bất kể là cảnh giới gì, cho dù là năm nghìn tuổi hay tám nghìn tuổi thì hai người trước mặt vẫn là những người trẻ tuổi.

Nhưng hai người trước mặt chỉ có cảnh giới Hóa Linh mà thôi.

Lăng Hàn không để ý đến, rất nhanh rời đi.

Hai người kia cũng nhìn thấy Lăng Hàn nhưng hai bên chỉ nhìn thoáng qua đối phương.

– Mấy ngày nay đều một mực nghẹn ở chỗ này. Qúa mức nhàm chán, hay chúng ta chỉnh hắn?

Một người trong đó thấp giọng nói.

– Bỏ đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Tên còn lại nói.

– Được rồi.

người thứ nhất gật đầu:

– Hắc hắc, vận khí của tên tiểu tử này thật tốt.

Âm thanh tuy nhỏ nhẹ nhưng lời vừa rơi vào trong tai Lăng Hàn lại khiến cho hắn vô cùng bực bội. Hắn đương nhiên khó chịu mà dừng lại.

– Đợi một chút!