Lăng Hàn nắm được phương pháp đặc thù. Vù vù vù, rõ ràng kình phong trong chiến đấu của hỏa nhân và tượng đất chỉ xẹt theo hai bên, không mảy may đụng vào hắn.
Phảng phất như có một cỗ lực lượng đặc thù mang kình phong hóa giải.
Đây là trận pháp chi lực.
– Đáng chết!
Văn Nhân Lương Bình đuổi tới. Hắn nhìn Lăng Hàn, giẫm mạnh chân xuống đất.
Bởi vì ăn Thiềm Thừ nên hắn vô cùng suy yếu vì vậy chỉ có thể chạy trốn cho đến khi khôi phục trạng thái đỉnh phong hắn mới lập tức chạy đến đây.
Xem ra hắn vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Hàn đi xa.
Hắn cũng không ngốc, tại đây nhiều như vậy nhưng lại không có ai dám bước vào nghiễm tràng một bước, hiển nhiên đây là một Lôi Trì, ẩn chứa sự nguy hiểm bên trong.
Nếu như hắn đến sớm hơn một chút, khẳng định Lăng Hàn không có thời gian để suy nghĩ cách vượt qua cửa ải này. Tương đương Lăng Hàn sẽ bị vây lại ở chỗ này, rất có thể sẽ bị hắn đánh chết.
Đáng tiếc, chỉ đến muộn một chút.
Hắn vội vàng trấn định tâm thần, bắt đầu quan sát nghiên cứu, tìm cách để thông qua.
Bên kia, không biết Tỉnh Hạo Nhiên đã thoát khỏi đám người kia từ lúc nào. Hết lần này tới lần khác, những người này đều không hay biết, vẫn một mực quần ẩu, hơn nữa còn không biết mình đang đánh nhầm người, làm cho kẻ chết thay gào khóc một cách thảm thiết.
– Có ý tứ, nhanh như vậy đã thông qua?
Hắn lẩm bẩm nói:
– Ta cũng không thể chơi đùa mãi được, phải nắm chặt thời gian.
Phía trước, Lăng Hàn rất nhanh đã thông qua nghiễm tràng, vùng đất hẹp lần nữa trở nên bằng phẳng.
Hắn dừng lại, xoay người nhìn về phía Văn Nhân Lương Bình.
Mới vừa rồi, Văn Nhân Lương Bình cũng nhìn về phía hắn, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, thu hồi ánh mắt, đầu đầu tiến về phía trước.
Đợi hắn đạt được cửu biển sẽ quay lại giết chết Văn Nhân Lương Bình.
Trên bình nguyên rộng lớn không có một bóng người, Lăng Hàn thỏa thích triển khai Phượng Dực Thiên Tường, tốc độ di chuyển nhanh vô cùng.
Tuy nhiên hắn cũng không biết là thông qua đế lộ sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn, nhưng là, đã tới nơi này, hắn đương nhiên muốn tranh giành một phen.
Không chừng tại đây có cơ duyên. Vậy khẳng định là nếu nhanh tay sẽ có còn nếu chậm thì sẽ không có.
Tốc độ của hắn cực nhanh, sau lưng sinh ra hai cánh màu hỏa hồng, vượt qua mấy trăm dặm đường hành trình.
Không có biện pháp, nơi này có một cỗ quy tắc kỳ quái khiến tốc độ của hắn giảm đi.
Tuy nhiên hắn chậm, thì khẳng định người khác cũng sẽ không nhanh. Đây chính là sự công bằng.
Ồ?
Lằng Hàn dừng lại, bởi vì phía trước xuất hiện một người bịt mặt.
Tất cả những người bịt mặt đều không muốn người khác biết được thân phận của mình cho nên mới mang mặt che lại. Nhưng mà dáng người bịt mặt này vô cùng nóng bỏng, chỗ nào cần tròn thì tròn, chỗ nào cần vểnh thì vểnh, vô cùng đầy đặn, chỉ cần liếc mắt nhìn, Lăng Hàn liền nhận ra.
Đây chẳng phải là là Phong bà nương sao?
Phong Diệu Lăng cũng quét mắt nhìn hắn, lộ ra một nụ cười lạnh:
– Quả nhiên, ngươi ở ta đằng sau!
Nàng một mực điên cuồng đuổi theo hắn, nhưng đuổi mãi mà không thấy được bóng dáng của hắn, nàng liền sinh nghi.
Lăng Hàn sao có thể nhanh như vậy?
Nàng so với Lăng Hàn chậm hơn nhưng vận khí lại tốt đến cực điểm. Vừa vặn khi Vĩnh Sinh chi diệp đến thời điểm rụng lá, thì có một lá cây rơi xuống. Có thể nói là vô cùng đúng thời điểm, không có chút chậm trễ nào.
Nhưng cũng chỉ có như thế. Nàng cũng không phát hiện ra bóng dáng Lăng Hàn ở tại nghiễn trường.
Phải biết rằng, nàng cũng phải dùng hai giờ để hóa giải được bộ pháp đó.
Lăng Hàn so với nàng chính là thuộc loại trâu bò thì cũng không có khả năng vượt qua nàng nhiều như vậy.
Bởi vậy, cuối cùng nàng cũng phát hiện ra hắn hẳn là đang ở phía sau nàng.
Cho nên, nàng ở chỗ này đợi hắn. Mặc dù thật lâu hắn mới xuất hiện nhưng hiển nhiên nàng đã đoán trúng.
– Bà điên, ngươi lột sạch quần áo của ta, ta cũng không tìm người đòi bồi thường. Không ngờ ngươi còn trở thành âm hồn bất tán theo sát ta?
Lăng Hàn kêu lên.
Phong Diệu Lăng tức đến mức thiếu chút nữa phun máu. Ngươi cũng quá vô sỉ a.
– Chết!
Nàng không muốn nói nhảm với hắn, lập tức giết đến.
Lăng Hàn nhe răng, vội vàng trốn tránh.
Nữ nhân này không phải loại gà đất chó cảnh như Văn Nhân Lương Bình. Nàng không những có cấp bậc Giáo Chủ mà còn là thế hệ hoàng kim!
Quá mạnh mẽ!
Oanh! phía sau nàng dâng lên một con sông lớn, nước sông vô cùng mãnh liệt, thỉnh thoảng có một đạo sóng đánh tới, uy năng kinh thiên.
Lăng Hàn hoàn toàn không dám chống đỡ. Hắn cấp tốc triển khai Phượng Dực Thiên Tường chạy trốn, hỏa diễm cuồn cuộn, ngược lại cũng có thể xem như đánh trả.
Phong Diệu Lăng đã thủ sẵn tại chỗ này, đương nhiên đã có chuẩn bị trước. Bốn phía đều bị nàng bố trí cấm chế, mang Lăng Hàn vây lại, hạn chế khu vực hoạt động của Lăng Hàn.
Lăng Hàn vô cùng tỉnh táo ứng đối. Trong tay hắn còn có Thánh khí, cũng không phải là không thể phá vòng vây.
– Ồ, vị này đại huynh đệ, ta nói không sai!
Đột nhiên truyền đến âm thanh của Tỉnh Hạo Nhiên:
– Ta chẳng nói rằng sắc mặt ngươi chuyển thành màu đen, tất gặp điềm xấu.
Gia hỏa này không biết xuất hiện ở gần đó từ lúc nào.
Khóe miệng Lăng Hàn không khỏi co giật một phát. Hắn có một loại cảm giác sắp phát điên.
Đây là lúc ngươi có thể đắc ý sao?
Tại sao vừa rồi ngươi không bị người đánh chết?
Lăng Hàn không để ý tới hắn, Phong Diệu Lăng tự nhiên càng không để ý đến hắn. Nàng một mực nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, điên cuồng tấn công.
– Đại huynh đệ, ngươi là nhìn lén vị mỹ nữ kia tắm rửa, hay là đã làm gì có lỗi đối với nàng?
Tỉnh Hạo Nhiên một mực muốn tìm đường chết hỏi.
Những lời này rơi vào trong tai Phong Diệu Lăng đương nhiên sẽ làm cho nàng bạo phát.
Ông! Một người đi ra từ trong cơ thể nàng. Dáng người uyển chuyển tương tự nàng nhưng khuôn mặt lại là một mảnh mơ hồ, hoàn toàn không thấy rõ lắm.
Linh thân.
Đạo linh thân này lập tức hướng về Tỉnh Hạo Nhiên chém giết. Một kích này mang theo lực lượng cấp Giáo Chủ phóng ra, vô cùng kinh thiên động địa.
Đây là Tỉnh Hạo Nhiên tự tìm đường chết.
Lăng Hàn bỗng có chút nhức trứng dái, giả hỏa này rốt cuộc sống như thế nào mà có thể lớn lên như vậy?
Theo lý mà nói, miệng hắn luôn tìm đường chết như vậy, lẽ ra đã sớm chết non.
Tuy nhiên, cũng vì Phong Diệu Lăng phân ra một đạo linh thân làm cho chiến lực của nàng bị giảm nên áp lực mà Lăng Hàn phải chịu đựng liền bớt đi một chút.
Tại thời điểm Hóa Linh cảnh, mỗi đạo linh thân đều có chiến lực giống với bản thể, nhưng lại không cách nào điệp gia, bởi vậy cho dù linh thân bị hủy cũng không ảnh hưởng đến chiến lực. Nhưng ở cấp Giáo Chủ thì khác biệt, linh thân cùng bản thể có thể tiến hành điệp gia, khi được dung hợp sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, mà một khi tách ra thì chiến lực sẽ bị suy yếu đi.
Chỉ là Phong Diệu Lăng so với Lăng Hàn không phải chỉ mạnh hơn một chút, cho nên dù thiếu một đạo linh thân, chiến lực hơi yếu, vẫn tạo thành uy hiếp cực lớn với Lăng Hàn.
– Này uy uy, vị mỹ nữ kia, ta với ngươi không cừu không oán, tại sao ngươi muốn đánh ta?
Tỉnh Hạo Nhiên lớn tiếng kêu oan:
– Ta vừa rồi cũng không có nhìn lén ngươi tắm rửa, tại sao ngươi có thể vô lý như vậy?
Miệng tiện như thế, chết không có gì đáng tiếc ah.
Phong Diệu Lăng thẹn quá hóa giận, linh thân công kích như thủy triều dâng lên.
Khoan hãy nói, vì sao Tỉnh Hạo Nhiên luôn tìm đường chết như vậy, nhưng quả thực thực lực hắn không kém chút nào, nếu không hắn đã sớm bị người giết chết.
Thân pháp hắn vô cùng linh động, tuy ngã đông ngã tây, bộ dáng vô cùng chật vật, nhưng lại giữ được tính mạng trước cường giả cấp Giáo Chủ.
Phong Diệu Lăng vô cùng khiếp sợ.
Đây là có chuyện gì?
Trước có một Lăng Hàn, không ngờ kẻ miệng tiện này cũng có cảnh giới Hóa Linh, quả thực là yêu nghiệt?