Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4850: Xung Đột




– Làm gì vậy?

Người trẻ tuổi đề nghị đánh người kia quay lại nhìn Lăng Hàn. Trên người hắn khoác áo dài màu tím, nét mặt vô cùng ngạo mạn.

– Các ngươi nóii muốn đánh ta?

Lăng Hàn cười dịu dàng nói.

Mấy ngày nay, trước sau hắn bị Phong Diệu Lăng cùng Văn Nhân Lương Bình đuổi giết, tuy đều chạy thoát trong egang tấc, nhưng chẳng lẽ trong lòng hắn không bực bội?

– Ồ, không ngờ ngươi nghe được?

Thanh niên áo tím có chút kinh ngạc. Hắn đã cố ý áp thấp âm thandh, nhưng cũng không sao hết, nghe được thì thế nào?

– Thì tính sao?

Hắn hỏi lại, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Lăng Hàn buông buông tay:

– Vừa vặn, mấy ngày nay tâm tình của ta cũng không tốt, như vậy đánh ngươi một trận để phát tiết một hồi.

– Ha ha, ha ha ha!

Thanh niên áo tím cất tiếng cười to. Điều này thật sự quá buồn cười.

– Gia hỏa này thật sự không biết tự lượng sức mình!

Hắn thu hồi dáng vẻ tươi cười, lạnh lùng nói.

Tên mặc thanh sam còn lại cũng không khỏi lộ ra sắc mặt không kiên nhẫn nói:

– Lẽ ra ngươi đã gặp vận may bởi vì chúng ta không muốn phí thời gian trên người của ngươi. Nhưng ngươi lại tự mình chuốc lấy khổ cực. Quả thực là muốn được ăn đòn.

– Không cần nhiều lời, đánh hắn!

Thanh niên áo tím bước ra, đánh thẳng về Lăng Hàn.

Lăng Hàn vẫn chắp hai tay sau lưng, hoàn toàn không để đối phương vào mắt.

– Ngươi vô cùng tin tưởng vào bản thân mình?

Thanh niên áo tím lộ ra vẻ phẫn nộ. Không ngờ gia hỏa lại dám khinh thị hắn.

Đánh hắn, đánh chết hắn!

Bỗng nhiên hắn gia tốc, đánh một chưởng về phía Lăng Hàn.

Đồng bạn của hắn cũng không giúp đỡ mà thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên. Bởi vì hắn cũng tin tưởng vào thực lực của đồng bạn mình. Chỉ cần một người cũng đủ để trấn áp Lăng Hàn.

Ba! một đạo nhân ảnh nhanh như thiểm điểm, mạnh mẽ đụng vào đại thụ ở phía sau.

Nhưng đại thụ này không gãy mà người kia lại bị đánh ngược trở lại, ngã xuống đất tạo thành hình chữ đại.

Nụ cười trên mặt người thanh niên áo sam lập tức im bặt. Bởi vì người bị đánh bay ra ngoài không phải là Lăng Hàn mà là đồng bạn của hắn.

Làm sao có thể?

Không nói đến việc tại sao Lăng Hàn có thể chiến thắng, cho dù đồng bạn của hắn gặp phải đối thủ mạnh cũng không đến mức bị đánh bại bởi một chiêu.

– Đến, đến lượt ngươi.

Lăng Hàn hướng tay về phía người thanh niên áo sam nói.

Người tuổi trẻ kia lập tức xấu hổ, lộ ra dáng vẻ tươi cười, vội vàng khoát tay:

– Đạo hữu, không đánh nhau thì không quen biết. Mới vừa rồi là chúng ta lỗ mãng, mong huynh đài thứ lỗi.

– Ai nha!

Hắn kêu lên thảm thiết bởi vì Lăng Hàn đã đánh ra một quyền trúng vào bụng hắn.

Sau khi đánh thoải mái, Lăng Hàn mới dừng tay, cười nói:

– Nhất thời xúc đông, ngươi cũng thứ lỗi cho ta.

Hiện tại, tinh thần của hắn cực kỳ sảng khoái.

Chẳng qua hắn cũng chỉ là muốn xả giận. Nếu không, một quyền đánh xuống sẽ khiến cho đối phương bị nện thành bánh thịt.

Lúc này, người thanh niên áo sam kia thực sự muốn khóc. Ngươi biết mình xúc động vì sao lại không kiềm chế lại. Đánh người xong mới nói, không phải là có chủ tâm muốn đánh người hay sao?

Hắn là đang muốn nói cái gì?

Mới vừa bị đánh như vậy còn chưa thấy đủ sao? Chẳng lẽ lại muốn thêm một lần nữa?

Lăng Hàn phất tay, nghênh ngang rời đi.

Đợi Lăng Hàn đi rồi, người thanh niên áo sam vội vàng đi đỡ đồng bạn dậy. Hắn dùng sức lay động vài cái làm đồng bạn tỉnh lại.

Còn may, Lăng Hàn cũng không có ra tay quá nặng.

– Đau!

Thanh niên áo tím tỉnh lại, lập tức thống khổ hô lớn. Hắn cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị đứt đoạn.

– Đi, chúng ta lập tức đi tìm Thiếu chủ.

Mặt mũi hắn tràn đầy phẫn nộ. Quá đáng giận, người kia lại dám đánh hắn. Chẳng lẽ không biết hắn là người của ai?

Người trẻ tuổi áo sam gật đầu. Hắn cũng bị đối phương đánh một trận, chẳng lẽ lại phải nuốt cục tức này vào trong?

Trái ngược với hai người kia, tâm tình của Lăng Hàn lúc này vô cùng sung sướng. Hắn bước trái bước phải, không bao lâu đã bỏ mảnh rừng rậm lại phía sau.

Hắn đi tới.

– Lối ra đã tìm thấy nhưng còn gốc đại thụ kia.

Lăng Hàn quay đầu nhìn lại. Gốc đại thụ kia lại xuất hiện trong tầm mắt của hắn, trông vô cùng cao lớn, giống như hạc giữa bầy gà.

– Sẽ tìm.

Lăng Hàn không rời đi mà tiến vào trong rừng rậm, tiếp tục đi tìm gốc đại thụ kia.

Hắn đi khắp xung quanh cũng ghi nhớ những lần mảng rừng rậm này biến hóa, từ đó tìm ra quy luật, phát hiện thông đạo ở chính giữa đại thụ.

Lần khó khăn này khiến cho Lăng Hàn mất tròn một tháng mới thăm dò tìm được quy luật kia.

Hắn lập tức tăng tốc, chạy về hướng mục tiêu.

Tốc độc của hắn tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng cũng không phải tiến thẳng đến gốc đại thụ kia, mà là vòng vèo chạy đi. Bởi vì đây là cách duy nhất có thể chạy đến thông lộ ở giữa đại thụ.

Dục tốc bất đạt, muốn đi đến mục tiêu thì chỉ còn cách đi đường vòng vèo.

Mất nửa ngày trời, cuối cùng hắn lộ ra dáng vẻ tươi cười, chỉ cần xuyên ra rừng cây phía trước là hắn có thể đến phía dưới đại thụ kia.

Tiên quả, ta đến đây.

Lăng Hàn có chút chờ mong, gian nan như vậy mới tới được đây. Đạt được tiên quả tất nhiên là vô cùng trân quý a.

Rất nhanh sẽ đạt được cửu biến sao?

Ân?

Hắn sững sờ, phía sau truyền đến tiếng bước chân, tổng cộng có… ba người!

Lăng Hàn quay đầu lại, mà đúng lúc này, ba người kia cũng từ trong bụi cây chui đi ra.

Nhìn thấy Lăng Hàn lúc, ba người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ đến lại có người tới trước bọn hắn. Nhưng trong nháy mắt, trên mặt hai người lộ ra thần sắc vừa vui sướng vừa phẫn nộ, vô cùng đối lập

Vì cái gì?

Rất đơn giản. Hai người chính là hai gia hỏa bị Lăng Hàn đánh no bụng khi trước.

Nhưng hiện tại bọn hắn đứng sau lưng một người thanh niên áo trắng, hai tay buông thõng, sắc mặt cung kính dị thường.

– Thiếu chủ, chính là hắn!

Thanh niên áo tím chỉ vào Lăng Hàn nói.

– Chính là hắn đánh hai người chúng ta.

Người thanh niên áo sám gật đầu không thôi.

Lăng Hàn cũng rất ngạc nhiên. Thế giới này quả thật nhỏ bé, không ngờ hắn lại đụng phải hai người này.

Hơn nữa, bọn hắn không phải đi lung tung đến đây mà là giống như hắn, cùng hướng đến gốc đại thụ kia.

Thanh niên áo trắng nhìn Lăng Hàn, mặt lộ ra vẻ kiêu căng, thản nhiên nói:

– Chặt đứt hai tay, sau đó xéo đi.

– Còn không mau hướng Thiếu chủ tạ ơn!

Thanh niên áo tím lập tức hướng về phía Lăng Hàn quát.

– Đúng vậy, Thiếu chủ đã vô cùng khai ân đối với ngươi!

Thanh niên áo sam cũng nói.

Lăng Hàn lắc đầu:

– Tự đoạn hai tay. Việc này độ khó rất cao, không bằng các ngươi biểu diễn cho ta xem trước một chút a.

– Ha ha, miệng thật đúng là lợi hại.

Thanh niên áo trắng lắc đầu, – Nhưng cũng vì thế mà ngươi cũng đã tự đào mộ cho mình.

Nghe nói thế, sắc mặt hai người kia đều lộ ra vẻ vui mừng.

Thiếu chủ tức giận, Lăng Hàn kia chết chắc.

Bọn hắn tự nhiên hiểu rõ thực lực của Thiếu chủ.

La Hoa Đường của Thanh hoa Thánh Địa, đường đường là cường giả cấp Giáo Chủ.

Lăng Hàn mỉm cười, cũng không nói lời nào.

– Hừ, thật sự là gian ngoan mất linh.

Chân La Hoa Đường khẽ động, lập tức xuất hiện trước mặt Lăng Hàn, điểm một ngón tay hướng thẳng đến trán của Lăng Hàn.

Một ngón tay này mang theo kim quang đầy trời.

PHỐC! ngón tay điểm qua, máu tươi liền phun ra.

La Hoa Đường nhướng mày, lập tức lắc đầu. Không ngờ hắn nhìn thấy một vết máu.

Ảo cảnh.