Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4220: Tìm Ra Hung Thủ




Vị đội trưởng mới này mạnh như thế?

- Thật?

- Đương nhiên là thật, biểu cữu của ta là người hầu trong tông nhân phủ, buổi trưa lúc ăn cơm hôm nay, biểu cữu đã chính miệng nói với ta, mãnh nhân này là người hạt nhân phủ.

- Móa!

Những bộ khoái này lắc đầu, xem ra đội trưởng của bọn họ gặp xui xẻo.

Trong tràng, Lăng Hàn cười cười:

- Các ngươi cùng lên đi.

- Thật sự trang bức!

- Nếu ngươi đã nói như vậy, chúng ta sẽ thành toàn ngươi!

Những đội trưởng này không có đặt cảm giác vinh dự vào trong lòng, bọn họ chỉ muốn giáo huấn Lăng Hàn một chút, cũng không cần quan tâm dùng thủ đoạn gì. Lại nói việc này không phải Lăng Hàn yêu cầu hay sao?

Trên mặt bọn họ cười toe toét, tất cả tản ra thành đội hình sau đó xuất thủ.

- Lên!

Không biết là ai kêu một tiếng, mười ba tên đội trưởng cùng xuất thủ tấn công Lăng Hàn trước mặt.

Lăng Hàn đứng ngạo nghễ không thay đổi.

- Trang bức là muốn chết!

Lúc này mười ba tên đội trưởng đều nói thầm trong lòng, nhưng thế công vẫn không chậm chút nào.

Vậy thì thành toàn cho ngươi.

Trong nháy mắt công kích sắp đánh tới, Lăng Hàn tâm niệm vừa động, ông, sát khí xung kích ra ngoài.

Ba ba ba ba, đạo khí tức này sinh ra giống như bài sơn đảo hải, mười ba người không tự chủ ngã xuống đất cùng một lúc.

Phốc!

Đám bộ khoái đang quan sát chung quanh sợ ngây người.

Không phải chứ, mười ba đội trưởng cứ ngã xuống như vậy?

Bọn họ biết Lăng Hàn cường đại, có thể đánh bại Vương Á Phi, nhưng không dùng một chiêu liền đánh bại mười ba cái đội trưởng, bọn họ giống như trúng tà, tự mình ngã xuống.

Dựa vào, chuyện này quá rung động đi.

Lăng Hàn mỉm cười đầy mặt, tùy ý bước đi, nhưng mỗi một bước như đạp vào lưng các đội trưởng, những đội trưởng này rên rỉ, thật nặng, xương cốt của bọn họ đang rên rỉ.

Bọn họ hoảng sợ, tại sao Lăng Hàn lại cường đại như thế?

- Luận bàn vui vẻ sao?

Lăng Hàn hỏi.

Vui vẻ cái rắm, có nằm trên mặt đất bị người giẫm lên còn vui vẻ sao?

Nhưng bọn họ nhìn biểu lộ nguy hiểm của Lăng Hàn hiện tại thì làm sao dám nói như vậy, liền vội vàng gật đầu không thôi.

- Còn muốn chơi không?

Lăng Hàn lại hỏi.

Mười ba cái đội trưởng vội vàng lắc đầu, hoạt động tương đối nhất trí.

Lăng Hàn gật đầu, bước ra khỏi luyện võ tràng.

Hắn đang đi tìm hung thủ.

Bây giờ còn có hai cái khí tức không có bài trừ, nhưng sắc trời đã muộn, Lăng Hàn liền quyết định hôm nay tới đây thôi, ngày mai lại tiếp tục.

Hắn chưa có trở về hạt nhân phủ, hắn ngự ở trong phân phủ.

Nói đến điều kiện, kỳ thật vẫn là hạt nhân phủ tốt một chút, nhưng nhà tù hoa lệ làm sao so sánh với không khí tự do?

Một đêm qua đi, Lăng Hàn sớm rời giường, đón mặt trời mới mọc và tu luyện, kết thúc công việc không bao lâu, chỉ thấy trong phân phủ ồn ào.

Hắn đi ra ngoài xem thì mặt tối sầm, bởi vì đêm qua lại có người chết, còn bị hút khô máu.

- Ở đâu?

Hắn vội vàng đi lên hỏi.

- Ngõ số bốn tại Tú Hoa thôn.

Lăng Hàn lập tức xuất động, hắn đi về hướng Tú Hoa thôn, hắn sử dụng tốc độ nhanh nhất, lúc này nhanh chóng tới hiện trường vụ án.

Bốn phía đã bị phong tỏa, cấm chỉ người không có phận sự đi vào.

Lăng Hàn đi vào, chỉ thấy một thi thể nằm trên mặt đất, trên mặt còn mang theo vẻ mặt hoảng sợ.

Trên cổ thi thể có hai dấu răng rất sâu nhưng cũng không phải là trí mạng, cho nên nguyên nhân cái chết vẫn là mất máu quá nhiều.

Hắn lấy Ngọc Thiềm thừ ra, rút khí tức trong đó ra sau đó lại bài trừ từng cái.

Vốn chỉ có hai hiềm nghi, lại so sánh một chút liền có thêm một đạo.

Lăng Hàn bảo Ngọc Thiềm thừ phát động truy tung, Thiềm Thừ lập tức hành động và đuổi theo một hướng.

- Ngươi ngươi ngươi, đi theo ta.

Lăng Hàn điểm ra ba người.

Ba người kia vội vàng đuổi theo, hôm qua Lăng Hàn đánh ngã mười ba tên đội trưởng nên dựng lên uy vọng cường đại, bởi vậy bọn họ sẽ làm theo không nghi ngờ.

Lăng Hàn mỗi đi đến một cái góc rẽ, lợi dụng Ngọc Thiềm thừ một lần nữa định vị.

Ba tên bộ khoái nhìn thấy Lăng Hàn cầm một con cóc, đây là chuyện khó hiểu, chuyện này cứ theo hắn thôi.

Sau khi đi nửa giờ, Lăng Hàn đứng trước một căn phòng nhỏ.

Ngọc Thiềm thừ chỉ phương hướng là căn phòng này.

Lăng Hàn đi lên trước, gõ cửa một cái nhưng không có người hưởng ứng.

Hắn lại đập, vẫn không có người trả lời.

Lăng Hàn thả thần thức ra dò xét, căn phòng này không người.

Hắn trực tiếp đẩy cửa vào, bí lực hơi động thì cánh cửa tan nát.

- Lăng đội trưởng!

Ba tên bộ khoái đi theo, càng không giải thích được.

Ngươi đang yên đang lành xông vào nhà bình dân làm gì?

Lăng Hàn chuyển cái ghế, hắn ngồi trong sân và kiên nhẫn chờ đợi, ba tên bộ khoái cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xổm ở góc tường.

Đến trưa, cửa lớn khép hờ bị mở ra, đi nam tử vóc người cao lớn đi tới.

Nam tử này dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, mang trên mặt vẻ cảnh giác, hắn quát hỏi bốn người Lăng Hàn.

- Các ngươi là ai? Tại sao xông vào nhà ta?

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

- Chúng ta là người Thiên Vũ phủ, về phần tại sao tới này, ngươi còn không rõ ràng lắm sao?

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.

Nam tử trung niên kia lắc đầu, nói:

- Các ngươi là người Thiên Vũ phủ cũng không thể tùy tiện vào phòng của ta, ta không làm sai cái gì! Rời đi, ta bảo các ngươi rời đi.

Lăng Hàn đứng lên, hắn đi tới trước mặt tên nam tử trung niên.

Nam tử kia nghiêng người nhường lối:

- Đi!

Lăng Hàn lắc đầu:

- Tại sao ngươi hút máu người?

Sắc mặt nam tử biến hóa.

Hắn vốn cho rằng Lăng Hàn đánh bậy đánh bạ mới tiến vào, nhưng câu nói này vừa lọt vào tai thì hắn hiểu ra, Lăng Hàn tuyệt đối bắn tên có đích.

Nhưng Thiên Vũ phủ làm sao phát hiện ra mình?

Thời điểm gây án rõ ràng đã xác định đối phương chỉ có một người, tuyệt đối không có khả năng có người chứng kiến.

Không được, hắn muốn giết người diệt khẩu.

Vừa nghĩ tới đây hắn há miệng lộ ra hai hàng nanh trắng um tùm cắn vào cổ Lăng Hàn một cái, hai tay mở ra chụp vào vai Lăng Hàn.

Nhanh lộ nguyên hình như thế.

- Lăng đội trưởng, cẩn thận!

- Hắn chính là ác ma hút máu!

Ba tên tên bộ khoái vội vàng kêu lên, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không có suy nghĩ Lăng Hàn làm sao tìm được hung thủ.

Lăng Hàn đưa tay, ba, hắn bóp cổ nam tử kia, lực lượng hùng hồn áp chế cho nên tên nam tử không thể động đậy.

Nam tử này có tu vi Khai Khiếu cảnh.

- Kỳ quái!

Lăng Hàn dùng nhãn thuật quan sát, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:

- Ngươi hút máu chạy đi đâu rồi?

Sắc mặt nam tử này trắng lạ thường, bởi vậy Lăng Hàn liền dùng nhãn thuật dò xét một chút, lại phát hiện máu tươi trên người hắn ít tới thương cảm, chỉ bằng một phần mấy chục so với người bình thường.

Có thể tu đến Hoán Huyết cảnh, khí huyết hùng hồn không gì sánh được, làm sao có thể suy bại như thế?