Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4221: Dừng Lại




Lăng Hàn chỉ tay vạch ra như lưỡi đao, tuỳ tiện cắt làn da nam tử trước mặt.

Miệng vết thương có một tia máu tươi chảy ra, giống như trong cơ thể người này căn bản không có máu.

Một quái vật hút máu đáng lý phải có máu tươi sung túc mới đúng, làm sao lại giống như một thây khô vậy?

- Ồ!

Ba tên bộ khoái ngạc nhiên hét lên, mang trên mặt kinh sợ mãnh liệt.

Hình tượng này vô cùng quỷ dị.

Lăng Hàn nhấc tên nam tử trung niên kia lên và:

- Nói đi, tại sao ngươi giết người?

Nam tử trung niên kia đột nhiên không còn vẻ mặt sợ hãi, hắn nhe răng với Lăng Hàn, dáng vẻ cùng hung cực ác.

Lăng Hàn xiết chặc năm ngón tay lại, lập tức phát ra âm thanh ken két nhưng nam tử trung niên kia lại không phản ứng chút nào, giống như Lăng Hàn đang bóp cổ không phải là hắn.

A, cảm giác không thấy đau đúng không?

- Ngươi muốn biết sao? Để ta cắn một cái, ngươi liền biết toàn bộ.

Nam tử trung niên nói, cặp mắt của hắn bắn ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị.

Lăng Hàn cảm giác có ý thức xâm lấn tâm thần của mình, muốn khống chế hắn, nhưng ba khối tiên cơ trong người hành động, tà niệm xâm lấn tan thành mây khói.

Xoát, xoát, xoát, nhưng sau lưng ba tên bộ khoái sau lưng Lăng Hàn đã xuất thủ bóp cổ Lăng Hàn.

Đôi mắt ba người biến thành đỏ rực.

Bị khống chế.

Tiên cơ của Lăng Hàn có chất lượng chí cao vô thượng cho nên vạn tà bất xâm, nhưng ba tên bộ khoái không có năng lực mạnh như thế, đã bị khống chế.

- Úm!

Lăng Hàn há miệng phun ra một cái phật âm.

Bành, chỉ thấy trên thân ba bộ khoái có khói đen xuất hiện, chôn vùi trong nháy mắt, ánh mắt ba người khôi phục bình tĩnh, bọn họ đều mờ mịt, thậm chí mang theo sợ hãi mãnh liệt.

- Vừa rồi, ta giống như bị quỷ phụ thân.

- Ta căn bản không khống chế được thân thể của mình.

- Không đúng, là một đạo ý chí ảnh hưởng tới ta, làm ta hoàn toàn mất phương hướng của mình.

Bọn họ nghĩ mà sợ không gì sánh được, nếu không phải Lăng Hàn xua tan tà khí cho bọn họ, có trời mới biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì.

- Ngươi lại là truyền nhân Phật tộc!

Nam tử trung niên kia cũng lộ ra vẻ giật mình, Lục Tự Minh Vương chú chính là hai đại tuyệt học của Phật môn, phổ độ chúng sinh, siêu độ tà ác, hiện tại lại có thể nhìn thấy trên thân người trẻ tuổi kia, thật sự là cực kỳ ngoài ý muốn.

- Có cả kinh hay không? Ngoài ý muốn hay không?

Lăng Hàn cười nói.

- Tiểu tử, ngươi không nên đắc ý, ngươi không biết cái gì cả!

Nam tử trung niên kia nói ra, ba, đầu lâu của hắn nổ tung như dưa hấu, óc trắng bay tán loạn nhưng không có máu tươi.

Trong nháy mắt Lăng Hàn mở màn sáng tinh thần ra ngăn cản tất cả dơ bẩn, nhưng ba bộ khoái kia thực lực không mạnh, bất ngờ không đề phòng cho nên trúng đầy người.

Có người sức chống cự tốt, có người thì không được, lúc này đang buồn nôn.

Lăng Hàn nhướng mày, tên hung thủ này lại tự bạo.

Kể từ đó manh mối cũng dừng lại tại đây.

Nam tử trung niên kia thật sự là hung thủ, nhưng vì sao hắn hút máu? Hắn hút máu lại đi nơi nào?

Những nghi hoặc này còn không chưa được giải quyết.

- Mang người này về phân bộ.

Lăng Hàn nói, tiện tay chỉ vào thi thể không đầu trên mặt đất.

- Vâng, đại nhân!

Ba tên bộ khoái đứng thẳng người và cung kính đáp ứng.

Lăng Hàn quay lại phân bộ, hắn có một cảm giác, nam tử trung niên kia chết cũng không phải là sự kiện hút máu dừng lại, tương phản, vô cùng khả năng chỉ là vừa mới bắt đầu.

Sau khi ba tên bộ khoái mang theo thi thể tên trung niên quay về, toàn bộ phân bộ đều oanh động.

Có thể không kinh người sao?

Vụ án hút máu xảy ra bảy lần trước, thời gian vượt qua nửa tháng, nhưng vẫn không có người nào phá án. Nhưng đến Lăng Hàn, hắn vừa mới tới phân bộ, dưới tay không có thủ hạ nhưng lại có thể tìm ra hung thủ trong vụ án rách nát.

Đương nhiên, không được hoàn mỹ chính là hung thủ tự sát.

Sắc mặt mười ba tên đội trưởng thối đen, Lăng Hàn càng có thể làm được việc, càng làm nổi bật sự bất lực của bọn họ.

Dựa vào, ngươi rõ ràng đã nắm giữ manh mối, vì cái gì bắt hung thủ lại không dẫn bọn họ theo?

Có người lập tức đi đâm thọc, nói Lăng Hàn không hề có quan niệm hợp tác đoàn đội, chỉ biết là sính anh hùng, nếu không có những đội trưởng khác cùng đi, nhất định có thể bắt người sống mà không phải tự sát.

Còn không chỉ một cái, những đội trưởng khác nhao nhao phụ họa, không lọt mắt vụ án Lăng Hàn phá, nắm chuyện không bắt được người sống và ngang ngược chỉ trích.

Mấu chốt là Nhan Nhạc Sinh giống như mắt mù, cũng nặng nề khiển trách Lăng Hàn một trận.

Lăng Hàn cười lạnh, gia hỏa này đã cố ý khó xử khi hắn vừa mới tới, bảo hắn tiếp nhận vụ án phiền toái, còn muốn phá án trong mười ngày. Hiện tại hắn phá án càng nắm chuyện không hoàn mỹ làm văn, đơn giản là khinh người quá đáng.

Đối phương còn kén ba chọn bốn, Lăng Hàn trực tiếp xoay người rời đi.

- Lăng Hàn! Lăng Hàn!

Nhan Nhạc Sinh rống to, nhưng Lăng Hàn chỉ coi không có nghe được, hắn đi ra ngoài.

- Thao!

Hắn phát điên ném đồ xuống đất, cũng dọa không ít bộ khoái không hiểu chuyện lui đi.

Sau khi tức giận xong, hắn mở liên tiếp khí:

- Mã đại nhân, tiểu tử kia đã phá án!

- Vâng, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ chế tạo phiền phức cho hắn, làm hắn ngoan ngoãn mình từ chức, chạy trở về hạt nhân phủ.

- Được, được chuyện ta lại báo cáo với ngài.

...

Lăng Hàn thuê một tiểu viện gần đó, sau đó bảo Đại Hắc Cẩu cùng sắc trưrời khỏi hạt nhân phủ.

Hắn lại leo lên tinh võng, phát địa chỉ cho Nữ Hoàng, lại qua hơn nửa giờ, Nữ Hoàng, Hổ Nữu các nàng chạy tới.

Đám người Lâm Lạc, Chu Hằng cũng bái vào tông môn, lấy thiên phú của bọn họ, làm đệ tử bồi dưỡng trọng điểm là chuyện không thành vấn đề, thậm chí về sau đều sẽ trở thành cấp bậc Đạo Tử.

- Lăng Hàn!

Hổ Nữu nhảy qua ôm lấy hắn giống như gấu trúc.

Lăng Hàn lộ ra nụ cười, hắn liều mạng như thế là vì những người bên cạnh của mình sống tốt hơn, đây là động lực của hắn.

- Phụ thân tốt!

Bảy đứa trẻ cười hì hì, qua lâu như vậy, các nàng vẫn dáng vẻ đứa trẻ giống như sẽ không lớn lên.

Nhưng thực lực của các nàng lại là tăng lên rất nhanh, đều là bước vào Trúc Cực Cơ, không kém hơn Lăng Hàn chút nào.

Đường Vân Nhi thì bĩu môi, tên đẹp trai này xuất hiện làm Nữ Hoàng không để ý nàng, thật quá mức!

Người một nhà đoàn tụ, đáng tiếc là đám người Lưu Vũ Đồng chỉ có thể bị vây trong nội thế giới.

Lăng Hàn tin tưởng, chờ thực lực của hắn mạnh hơn chút nữa, dù là những người này không có đạt tới Thiên Tôn thì hắn cũng có năng lực mang bọn họ an toàn ra ngoài.

Một đêm này, Lăng gia vô cùng vui mừng.

Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người tu luyện vào lúc mặt trời mọc, đám người Nữ Hoàng, Đại Hắc Cẩu đã sắp đạt tới Trúc Nhân Cơ đỉnh phong, vừa vặn trong tay Lăng Hàn có lượng lớn Hóa Cơ đan, đủ giúp bọn họ tu hành Tiên Đạo Cơ Thạch tới hoàn mỹ cực điểm.

Sau khi tu luyện kết thúc, Lăng Hàn liền lên tinh võng bắt đầu bài vị chiến.