Không phải đang ép buộc sao?
Lăng Hàn không có thủ hạ, hơn nữa mới đến, hắn làm sao có thể phá án? Làm sao phá?
Lăng Hàn nhìn về phía Nhan Nhạc Sinh, thầm nghĩ chính mình không thù không oán với hắn, vì sao chuyện này rơi vào đầu của hắn?
Việc này không phải là ra oai phủ đầu, mà là muốn hắn phải cút đi.
Nhưng mà... Ha ha.
Lăng Hàn ngẩng đầu lên, cười nói:
- Tốt, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
- Vậy ngươi đi đi.
Nhan Nhạc Sinh phất phất tay, nói:
- Nắm chặt thời gian, dù sao mạng người quan trọng, một ngày không bắt được hung thủ, nói không chừng sẽ có thêm người bị hại.
Lăng Hàn gật gật đầu, cầm hồ sơ vụ án rời đi.
Sau khi Nhan Nhạc Sinh nhìn Lăng Hàn rời đi, hắn mở liên tiếp khí ra, nói:
- Mã đại nhân, ta đã làm theo ý ngươi, đã giao vụ án cho hắn. Thời gian là mười ngày, hắn tuyệt không có khả năng bắt được hung thủ, ta lập tức ép hắn từ chức.
...
Lăng Hàn lật hết hồ sơ vụ án, lộ ra vẻ suy nghĩ.
Kỳ thật sự việc phát sinh án mạng cũng không phải mới diễn ra trong thời gian gần đây, nó đã có bảy vụ xảy ra trước, hơn nữa tập trung phát sinh trong nửa tháng.
Án mạng đầu tiên phát sinh vào nửa tháng trước, vụ thứ hai mười ngày trước, vụ thứ ba là bảy ngày trước, sau đó càng ngày càng dày đặc, bốn ngày gần nhất, mỗi ngày đều có một vụ án mạng phát sinh.
Những vụ án mạng này đều bị nhận định là cùng một hung thủ, bởi vì người chết đều bị hút khô máu huyết trong người.
Quỷ dị chính là, ở gần thi thể không phát hiện máu tươi.
Lăng Hàn lập tức xuất phát, hắn đi tới địa điểm xảy ra vụ án đầu tiên.
Đây là nam nhân sống một mình, hơn ba mươi tuổi, thi thể tự nhiên đã sớm bị mang đi, hơn nữa bởi vì hắn cũng không có người thân, nơi này trống rỗng, tràn đầy vắng vẻ và quạnh quẽ.
Lăng Hàn đi dạo trong phòng một vòng, nơi này bày biện mười phần đơn giản, hơn nữa mười phần loạn, nhưng cũng không phải là đánh nhau phát sinh lộn xộn, mà là không chú ý thu thập nên rối loạn.
Hắn không ngừng đi vòng vòng, hắn không có tìm được bất cứ manh mối gì.
Nhưng mà cũng không sao.
Lăng Hàn lấy Ngọc Thiềm thừ ra, hiện tại hắn đã có thể sử dụng món bảo vật này hoàn mỹ.
Hắn đặt Ngọc Thiềm thừ lên đắt một lúc, sau đó thu lại và ra khỏi phòng, đi tới nơi người thứ hai bị hại.
Người chết nhà này cũng không phải là độc thân, còn có một nam tử, người chết chính là thê tử của hắn.
- Ngươi là ai?
Thấy Lăng Hàn đi vào trong phòng, nam nhân kia liền vội hỏi.
Lăng Hàn cười cười:
- Ta là người Thiên Vũ phủ đến điều tra tình tiết vụ án thê tử ngươi.
- Lại là điều tra.
Nam nhân kia thầm nói,
- Các ngươi năm thì mười họa tới điều tra, nhưng không có một kết quả, các ngươi chơi cái gì?
- Yên tâm, trong vòng ba ngày, ta tất trả lại cho ngươi một công đạo.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Nam nhân kia ngẩng đầu nhìn Lăng Hàn, trên mặt lộ ra biểu lộ không tin.
Ngươi nói đùa cái gì, trước đó vẫn đưa đẩy thoái thác, đi hỏi tiến độ một chút đều là trong quá trình tra án, ngươi lại đột nhiên nói ba ngày liền có thể tìm ra hung thủ?
Người này có lửa đảo hay không?
Lăng Hàn mỉm cười:
- Ta cũng không phải lừa đảo. Ngược lại chờ ba ngày là ngươi sẽ biết.
Hắn lấy Ngọc Thiềm thừ ra, bắt đầu rút khí tức nơi này.
Cách sử dụng Ngọc Thiềm thừ vô cùng đơn giản, chính là hấp thu mùi trước, sau đó liền có thể phát ra khí tức truy tung hung thủ.
Nhưng mà Lăng Hàn so sánh một chút, có nhiều đến mười một đạo khí tức là trọng hợp.
Phần lớn hẳn là người Thiên Vũ phủ, nhưng trong đó có hung thủ lưu lại hay không?
Lăng Hàn không thể khẳng định, bởi vì mùi có thể bảo lưu bao lâu là điều kiện tiên quyết, tỉ như phải trống trải, tỉ như không khí lưu động, tỉ như nhiệt độ. Có lẽ mùi của hung thủ đã sớm biến mất, như vậy toàn bộ mười một đạo khí tức này là người Thiên Vũ phủ lưu lại.
Hắn rời đi, đi tới nhà người bị hại thứ ba.
Lần này khí tức giống nhau chỉ còn bảy đạo.
Lăng Hàn bỏ ra thời gian nửa ngày mới tìm được bảy đạo khí tức này, lợi dụng Ngọc Thiềm thừ nhớ kỹ rất nhiều khí tức.
Sau đó hắn về phân phủ, cũng gọi bảy tên bộ khoái đã đi tới hiện trường gặp mặt.
- Lăng đội trưởng, ngươi không hỏi một tiếng đã gọi thủ hạ của ta tới, có chút không hợp quy củ cho lắm?
Có người lập tức tìm tới và kháng nghị Lăng Hàn.
Cái này phân phủ hết thảy có mười ba cái tiểu đội, người này là thứ bốn tiểu đội trưởng.
Lăng Hàn cười cười:
- Chỉ mượn một phút đồng hồ.
Hắn dùng Ngọc Thiềm thừ hấp thụ khí tức trên người đối phương, sau đó liền phất phất tay, ra hiệu đối phương có thể rời đi.
- Ngươi là có ý gì?
Đội trưởng thứ tư bất mãn nói một câu, gọi thủ hạ của hắn tới, sau đó chỉ gặp mặt là đuổi đi, chơi ta sao?
Hắn chính là người của ta!
Lăng Hàn lạnh lùng nhìn hắn một lúc và nói:
- Ta đang tra án, ngươi lại kéo chân sau ta, chẳng lẽ ngươi có quan hệ gì với hung thủ?
- Ngươi ngậm máu phun người!
Đội thứ tư đội trưởng chỉ vào Lăng Hàn và kêu lên, hắn không thể bị chụp mũ được, nếu không hắn chẳng những sẽ mất cái mũ, thậm chí còn bị cực hình.
- Vậy thì ngậm miệng, không nên ngăn cản!
Lăng Hàn lạnh lùng nói một câu.
Đội trưởng thứ tư bị khí thế của Lăng Hàn áp bách quên cả phản bác, đợi tới khi hắn lấy lại tinh thần thì đỏ mặt.
Mọi người đều là đội trưởng, hơn nữa ngươi chỉ có một mình còn dám hung dữ với ta?
Lăng Hàn lại gọi một người tới, so sánh khí tức của hắn.
Rất nhanh, hắn đã ghi chép tất cả khí tức của mọi người một lần.
Mười ba tiểu đội trưởng đều khó chịu cực kỳ, Lăng Hàn căn bản không có bắt chuyện với bọn họ, trực tiếp bảo người tới đây, không biết hắn làm cái gì.
Cũng mặc kệ là chuyện gì, tay của ngươi kéo quá dài rồi!
Những đội trưởng kia bình thường cũng không thiếu tranh quyền đoạt lợi với nhau, kỳ thật quan hệ rất tệ, nhưng bây giờ bởi vì quan hệ với Lăng Hàn cho nên những người này đứng chung với nhau.
- Không thể cứ tính như thế.
- Đúng, nếu không tiểu tử này sẽ xem chúng ta dễ khi dễ, muốn cưỡi lên đầu chúng ta tới.
- Đến cho hắn giáo huấn!
Những tiểu đội trưởng này nhao nhao gật đầu, sau đó đi tới tìm Lăng Hàn.
- Lăng đội trưởng, đến luận bàn một chút đi.
Có người cười nói.
- Đúng, chúng ta đi luyện võ tràng.
Lập tức có người phụ họa.
- Đúng đúng đúng, luận bàn một chút tăng tiến tình cảm.
Lăng Hàn nhìn mười ba người một chút, hắn cười nói:
- Thật muốn luận bàn?
- Thế nào, Lăng đội trưởng không dám?
Có người khích tướng.
- Được, đi thôi.
Một đoàn người đi tới luyện võ tràng, những bộ khoái phổ thông vội vàng đi theo xem náo nhiệt.
- Các ngươi nói vị này đội trưởng mới có thể tiếp được mấy trận?
Có bộ khoái tò mò hỏi.
- Nhiều nhất ba trận.
Có người cười nói.
- Năm trận đi.
Lại có người nói.
Đúng lúc này có người ung dung nói:
- Những đội trưởng này có cùng đi lên một lần cũng không đủ cho Lăng đội trưởng đánh.
Sau khi im lặng một lúc liền có tiếng cười rộ vang lên.
Làm sao có thể chứ? Chuyện cười lớn!
- Chẳng lẽ các ngươi không biết vị đội trưởng mới này chính là nam nhân đánh bại Vương Á Phi trên thọ yến của bệ hạ hôm qua, đoạt được danh hiệu Trúc Cơ mạnh nhất sao?
A?