Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4212: Chiến Chú Đỉnh




Lăng Hàn cười ha ha, tràn đầy phấn khởi nói:

- Đi, chúng ta đi sa trường.

Cái, cái gì?

Triệu Tiếu cho rằng tai mình xảy ra vấn đề, kinh ngạc nhìn Lăng Hàn, đi sa trường? A, ngươi đã chê nơi này gò bó ta đánh ngươi khó chịu sao?

- Thành toàn ngươi.

Hắn từ tốn nói, ngược lại Lăng Hàn cũng trốn không thoát lòng bàn tay của hắn.

Hai người đi tới sa trường, người hạt nhân phủ khẳng định có người thấy bọn họ cho nên theo tới.

Lăng Hàn bây giờ không hợp với người trong hạt nhân phủ, quá nhiều người nhìn chằm chằm vào hắn, hi vọng nhìn trò hay của hắn.

Sa trường cũng không xa, hai người đi một lúc liền tới.

Sa trường sở dĩ có thể dùng để luyện võ, luận bàn, cũng không phải bởi vì nơi này đều là cát, phá hủy cũng không quan trọng, mà là nơi này có trận pháp bảo vệ, chỉ cần không cao hơn cực hạn sẽ không có sức mạnh lan ra ngoài và tạo thành ảnh hưởng tới chung quanh.

Cho nên khai chiến ở chỗ này có thể buông tay buông chân với nhau.

Lăng Hàn ngoắc ngón tay về phía Triệu Tiếu:

- Cháu trai, tới đi.

Ánh mắt Triệu Tiếu lạnh buốt, thản nhiên nói:

- Ngươi nhất định sẽ trả giá đắt vì lời này!

Xèo, hắn giết tới, hai tay hóa thành móng vuốt và bắt lấy Lăng Hàn, năng lượng vô tận hóa thành thực chất, ánh sáng như ba sợi dây lụa màu tạo thành ba màu xanh, trắng, đỏ.

Hắn nổi giận thật sự, một Trúc Cơ thế mà năm lần bảy lượt khiêu khích chính mình, càng bởi vì Lăng Hàn làm hại hắn bị Đường Nghiêm đánh một trận no đòn, hiển nhiên hắn không thể đòi lại công đạo và nhục nhã này từ Đường Nghiêm, cho nên chỉ có thể trả thù lên người Lăng Hàn.

Lăng Hàn vô cùng hưng phấn, rốt cuộc Trúc Cơ có thể địch nổi Chú Đỉnh hay không?

Cho dù là Chú Đỉnh yếu nhất.

Hắn toàn lực bộc phát, lực lượng hùng hậu không gì sánh được đang phun trào trong cơ thể, sau đó đánh ra Chiến Thần tam thức.

Thiên địa giống như lấy hắn làm hạch tâm, năng lượng vô tận ập tới cuồn cuộn, hắn chính là thiên, chính là địa, chính là hạch tâm của tất cả.

Thức thứ nhất ngăn cản công kích của Triệu Tiếu.

- Gia hỏa này điên rồi sao?

- Lại dám chọi cứng chính diện với Chú Đỉnh?

- Ha ha, đánh trước và sau có gì khác nhau hay sao?

- Cũng phải, Trúc Cơ ở trước mặt Chú Đỉnh chính là thịt cá chờ làm thịt, khác biệt ở chỗ bị làm thịt lúc nào mà thôi.

Mọi người kinh hô, nhưng suy nghĩ ngược lại, từ lúc Lăng Hàn bắt đầu đi vào sa trường thì vận mệnh của hắn đã được quyết định.

Thảm bại!

Oanh, hai người va chạm vào nhau, lúc này ánh sáng vô tận bạo phát, sáng không gì sánh được.

Vèo, một bóng người bay ra ngoài.

Là Lăng Hàn.

Quả nhiên, hắn căn bản không cách nào địch nổi Triệu Tiếu, đây là thế yếu kinh người.

Ngay sau đó cảnh tượng làm da đầu người ta tê dại xuất hiện, Lăng Hàn vừa mới rơi xuống đất đã giết trở về.

Cái gì!

Lần này tất cả mọi người kinh hãi đến mức da đầu tê dại.

Sao lại có thể như thế?

Lăng Hàn không có bị Triệu Tiếu miểu sát, hắn còn có năng lực phản kích?

Móa! Móa! Móa!

Lăng Hàn giết trở về, phát động Chiến Thần tam thức thức thứ hai tấn công Triệu Tiếu.

Thông qua lần giao phong đầu tiên, Lăng Hàn đã hiểu rõ điểm này, lực lượng của hắn kém đối phương gấp ba lần nhưng Triệu Tiếu vừa rồi không sử dụng toàn lực, bởi vì đối phương tuyệt đối không nghĩ giết hắn, nếu không, một khi Chú Đỉnh sử dụng toàn lực còn không phải đánh Trúc Cơ thành cặn bã?

Nhưng Lăng Hàn tin tưởng với thực lực của mình hoàn toàn có thể ngăn cản được công kích cấp bậc Nhân Đỉnh.

Hai mắt Triệu Tiếu nhìn chằm chằm vào đối thủ, Lăng Hàn lại đỡ được một kích của hắn?

Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, mắt thấy một kích của Lăng Hàn càng cuồng bạo hơn trước, hắn toàn lực ứng phó và oanh kích Lăng Hàn.

Ầm, lần thứ hai hai người đấu nhau sinh ra vụ nổ tung cực lớn, tất cả mọi người cảm thấy ánh sáng là hào quang chói mắt, cũng không thấy rõ cái gì.

Lăng Hàn lại bị đánh bay đi, hắn lật người trên không trung và hóa giải xu thế lui lại, sau đó lần giết trở về lần nữa, hắn vận dụng Chiến Thần thức thứ ba.

Một thức này càng cuồng bạo.

Triệu Tiếu tức giận đỏ mặt, hắn đánh Trúc Cơ còn lưu cho đối phương cơ hội phản kích, chuyện này truyền đi tuyệt đối không ai nói Lăng Hàn cường đại đến nghịch thiên, mà là hắn quá yếu.

Chú Đỉnh yếu nhất lịch sử.

Không phải sao? Nếu không phải như thế thì làm sao có thể bị một tên Trúc Cơ ép tới mức này.

Oanh!

Hắn cũng vận dụng đại chiêu, trên hai tay có quấn năng lượng màu xanh và phản kích Lăng Hàn.

Hừ, hắn muốn Lăng Hàn hưởng thụ tư vị thống khổ.

Tâm niệm Lăng Hàn vừa động, trên hai tay cũng có Thiên Đạo Hỏa bốc cháy, đấu năng lượng cao, ai sợ ai chứ?

Oanh!

Hai người va chạm với nhau lần thứ ba, vậy mà lần này Lăng Hàn không có bay ngược trở về, thời điểm ánh sáng biến mất, chỉ thấy Lăng Hàn đứng ngạo nghễ sừng sững, nửa bước không lùi.

Bên cạnh sa trường, mỗi người đều há to miệng, không nói một chữ thành lời.

Ngang tay!

Một Trúc Cơ lại có thể liều mạng đánh ngang tay với Chú Đỉnh, ai có thể tin tưởng?

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, chỉ có một khả năng, đó chính là Lăng Hàn không phải là Trúc Cơ, mà là Chú Đỉnh.

Làm người trong cuộc, Triệu Tiếu hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào, trên thân Lăng Hàn không có nửa điểm khí tức Chú Đỉnh, cho nên, hắn nhất định là Trúc Cơ.

Hắn cảm thấy mờ mịt và khiếp sợ, tiếp theo là cuồng nhiệt không gì sánh được.

Trúc Cơ có thể mạnh như vậy, nhất định đã tu hành bí pháp cường đại nào đó, nếu hắn đạt được, chẳng phải là...

Trái tim của hắn đập mạnh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Hừ, ngươi đã dùng hết tuyệt chiêu mới miễn cưỡng đánh ngang tay với ta, dạng đại chiêu này ngươi có thể vẫn thi triển sao?

Triệu Tiếu lạnh lùng nói ra, có thể trở thành Chú Đỉnh, ánh mắt của hắn đương nhiên bất phàm, liếc mắt liền nhìn ra Chiến Thần tam thức thuộc về đại chiêu, tuyệt đối không có khả năng thi triển liên tục.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:

- Vậy ngươi phóng ngựa tới.

- Hừ!

Triệu Tiếu không nói nhảm, trực tiếp khởi xướng cường công.

Lăng Hàn thật sự không thể sử dụng Chiến Thần tam thức trong thời gian ngắn, hắn vận chuyển màn sáng tinh thần, vừa phát động Kim Điêu Thập Bát Trảo, Độ Tiên chỉ đấu với Triệu Tiếu.

Nói bằng nội tâm, Kim Điêu Thập Bát Trảo và Độ Tiên chỉ đều quá bình thường, hoàn toàn không thể đền bù chênh lệch cảnh giới giữa Lăng Hàn và Triệu Tiếu, nhưng lại thêm màn sáng tinh thần làm cho Lăng Hàn hữu kinh vô hiểm.

Tầng phòng ngự hiện tại thật sự quá cường đại, Triệu Tiếu công kích căn bản không có khả năng một kích đánh xuyên qua, miễn là không thể phá đi trong một kích, Lăng Hàn có bí lực dồi dào không gì sánh được chống đỡ, hắn hoàn toàn có thể chữa trị trong nháy mắt.

Trên lý luận, hắn hoàn toàn có thể mài chết Triệu Tiếu.

Mười chiêu, ba mươi chiêu, một trăm chiêu!

Thần hồn mọi người như bị bắt đi, như đang rơi vào trong mộng.

Mặc dù Lăng Hàn vẫn lâm vào hạ phong nhưng bọn họ cũng nhìn ra Lăng Hàn chính là Trúc Cơ, loại sinh mệnh ba động này hoàn toàn khác biệt với Triệu Tiếu.

Thật sự có Trúc Cơ cường đại như vậy sao?

- Không có khả năng, Chú Đỉnh nghiền ép Trúc Cơ, đây là thiết luật!

- Ừm, đây là chân lý tuyên cổ bất biến, không có khả năng đánh vỡ.

- Cho nên nhất định là Triệu Tiếu quá yếu.

- Có khả năng hôm qua hắn sử dụng nhiều khí lực trên thân đội trưởng của chúng ta, hôm nay không còn khí lực.

- Hắc hắc, có khả năng.

Mọi người biết Lăng Hàn cường đại, nhưng tuyệt đối không có khả năng cường đại đến tình trạng địch nổi Chú Đỉnh, cho nên nhất định là Triệu Tiếu quá yếu.