Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4213: Cự Đầu Thứ Tư




Lăng Hàn mở nhãn thuật, công kích đầy sơ hở của Triệu Tiếu xuất hiện trước mặt hắn.

Nhưng nhìn ra sơ hở và lợi dụng sơ hở là hai việc khác nhau.

Tốc độ công kích của Chú Đỉnh quá nhanh, sơ hở biến mất trong nháy mắt, hắn làm sao có thể lợi dụng được?

Dạng sơ hở này là trí mạng trong cùng cấp bậc, nhưng chênh lệch cảnh giới giữa hai người hiện tại quá lớn, lực lượng cũng có chênh lệch rõ ràng, cho dù Lăng Hàn thấy được sơ hở cũng không thể bắt lấy.

Nhưng chung quy vẫn có hữu dụng, Lăng Hàn thu tất cả công kích của Triệu Tiếu vào trong mắt.

Thời điểm mỗi người công kích đều có dấu hiệu báo trước, mỗi một khối bắp thịt căng cứng, thư giãn đều là điềm báo trước. Ví dụ như ngươi muốn xuất cước, khẳng định phải căng eo, cơ bắp chân, bí lực sẽ hướng về phía đùi.

Lợi dụng nhãn thuật thấy được những điểm này, sau khi đánh mấy chiêu, công kích của Triệu Tiếu đã hoàn toàn trong suốt trong mắt của Lăng Hàn.

Lăng Hàn giống như có năng lực biết trước, chỉ cần Triệu Tiếu hành động thì hắn sớm có biện pháp ứng phó.

Kể từ đó Lăng Hàn chậm rãi vãn hồi xu thế suy tàn, mặc dù không hoàn toàn san bằng tỉ số nhưng đã không lâm vào hạ phong bao nhiêu.

Tất cả mọi người nhìn thấy đều trợn mắt hốc mồm, chẳng lẽ bọn họ hôm nay sẽ nhìn thấy vở kịch tuyệt thế Trúc Cơ đánh bại Chú Đỉnh sao?

Triệu Tiếu phiền muộn không gì sánh được, hắn cảm thấy Lăng Hàn là con giun trong bụng mình, cho dù hắn dùng đại chiêu gì, đối phương đều có thể sớm đưa ra biện pháp ứng phó, hắn oanh kích không có tác dụng, thậm chí còn bị thừa cơ phản kích.

Cho nên hắn càng đánh càng phiền muộn, hắn đã bắt đầu phát điên.

Không kém bao nhiêu.

Lăng Hàn nhắm ngay thời cơ, cuối cùng hắn dùng tới đòn sát thủ.

Thiên Văn ngọc, đi!

Xèo, Thiên Văn ngọc đã bị áp súc nặng chừng hai lượng, nó được niệm lực khổng lồ thúc dục, trong nháy mắt đã đạt tới vận tốc gấp bốn mươi lần âm thanh và tấn công Triệu Tiếu.

Quá nhanh, gấp bốn mươi lần vận tốc âm thanh đấy, tốc độ của Chú Đỉnh cũng chỉ khoảng ba mươi lần mà thôi, hắn không có khả năng né tránh.

Đương nhiên Triệu Tiếu không sợ, một tên Trúc Cơ công kích còn cần hắn tránh né sao?

Hắn cũng phát động niệm lực hóa thành lưới lớn, từng tầng từng tầng bao phủ lấy Thiên Văn ngọc.

Đột nhiên, sắc mặt hắn thay đổi.

Bởi vì mạng lưới niệm lực của hắn không khác gì dùng lưới đánh cá đi bắt cá sấu, làm sao có khả năng thu lưới? Lực lượng kinh khủng xung kích tới, một đường thế như chẻ tre, căn bản không thể địch nổi.

Đây là pháp khí niệm lực!

Nội tâm Triệu Tiếu kêu gào, hắn không dám ngăn cản, cho nên vội vàng nghiêng người tránh né.

Nhưng Thiên Văn ngọc bay đi với vận tốc gấp bốn mươi lần vận tốc âm thanh, dễ tránh như vậy sao?

Ầm, hắn vừa mới tránh né, Thiên Văn ngọc đã đánh vào hông của hắn, lúc này có ánh sáng tỏa ra.

Hả?

Lăng Hàn hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì Thiên Văn ngọc cũng không có đánh nát một nửa eo của Triệu Tiếu, mà là bị một tầng ánh sáng ngăn cản sau đó trượt qua bên cạnh, va vào trong hố cát.

Hắn vội vàng dùng niệm lực làm tay thu Thiên Văn ngọc trở về.

Không nghĩ tới trên người Triệu Tiếu lại mang theo bảo vật, nếu không hắn sẽ bị đánh nát người.

Đó là vì Lăng Hàn không muốn giết người, bằng không hắn sẽ không cố ý đánh trật, oanh sát sứ giả nước khác là trọng tội, trừ phi hắn muốn trực tiếp trở mặt.

Thân thể Triệu Tiếu đang phát run, trên người hắn có một kiện bí bảo, nó sẽ phát động vào thời điểm hắn nguy hiểm tính mạng, sẽ biến nguy thành an, nhưng bí bảo chỉ có thể vận dụng ba lần, bị hắn trân quý không gì sánh được.

Nhưng có ai nghĩ tới vào trong hạt nhân phủ lại sử dụng một lần, hơn nữa còn dùng trên người một tên hạt nhân Trúc Cơ.

Nếu chuyện này truyền đi, hắn sẽ biến thành trò cười thiên cổ.

- Thật không nghĩ tới ngươi còn có pháp khí niệm lực!

Hắn cắn răng nói ra, trái tim đang chảy máu, không mò được cái gì, còn xảy ra đại sự, kết quả ngược lại bản thân phải sử dụng tới bí bảo.

Lăng Hàn nâng Thiên Văn ngọc lên:

- Thế nào, còn muốn thử một lần nữa?

Sắc mặt Triệu Tiếu thay đổi, hắn cảm thấy kiêng kị.

Lăng Hàn không chỉ có lực lượng mạnh đến mức không giống Trúc Cơ, hơn nữa nhãn lực quá đáng sợ, giống như chính mình không có bí mật gì trước mặt đối phương, mọi cử động đều bị đối phương nắm rõ như trong lòng bàn tay, lại thêm Thiên Văn ngọc uy hiếp, hắn không phải đối thủ của người ta.

Tiếp tục đánh nữa, không những không áp chế đối thủ, ngược lại sẽ tiêu hao bí bảo không còn.

Hắn lâp tức quay người rời khỏi sa trường, hắn cũng không lưu lại một câu.

Cũng đúng, đối mặt một Trúc Cơ cảnh, cho dù hắn nói cái gì cũng chỉ mất mặt mà thôi.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn xoay người lại, lại nhìn thấy Liễu Huân Vũ.

Sắc mặt của nàng tương đối khó coi, bởi vì thủ đoạn của nàng đã dùng hết, tự cho rằng đã có thể khống chế Lăng Hàn, lại quên một chuyện cực kỳ mấu chốt, đó chính là thực lực của Lăng Hàn.

Vốn nàng sẽ không suy nghĩ tới việc này, một Trúc Cơ mà thôi, chẳng lẽ còn có thể mạnh đến mức lật trời hay sao?

Nhưng trên đời này có chuyện ly kỳ cổ quái như vậy, Trúc Cơ thật sự mạnh tới mức nghịch thiên, có thể dọa Chú Đỉnh chạy đi.

Mặc dù Triệu Tiếu cũng chỉ là Nhân Đỉnh cảnh, thậm chí còn tu ra hai chân.

Phải biết, cảnh giới của nàng chỉ là Nhân Đỉnh mà thôi, mặc dù tu ra ba chân và cao minh hơn Triệu Tiếu một chút, nhưng thực lực cũng có hạn.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Nàng cho rằng Lăng Hàn là chim trong lồng, nhưng bây giờ lại là hung thú bị nhốt, một khi con hung thú này liều cá chết rách lưới, việc này không phải chuyện đùa.

Lần đầu nàng cảm giác tình thế không thể kiểm soát.

Lăng Hàn chỉ lưu cho nàng một nụ cười ý vị thâm trường, liền nghênh ngang rời đi.

Hiện tại hắn tràn ngập lực lượng.

Chiến lực cá thể của hắn miễn cưỡng chạm tới Chú Đỉnh, mặc dù vẫn không thể nói là địch nổi nhưng cũng không đến mức bị cường giả như thế đánh lén miểu sát. Chỉ cần cho hắn thời gian phản ứng, cho dù vận dụng Thiên Đạo Hỏa diệt địch hay phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, hắn có nhiều biện pháp lựa chọn.

Tất cả mọi người dõi mắt nhìn Lăng Hàn rời đi, bọn họ biết, bên trong Giáp Nguyên phủ hiện tại không chỉ có ba cự đầu là Liễu Huân Vũ, Hàn Băng cùng Triệu Tiếu, hiện tại đã có thêm một Lăng Hàn, mặc dù còn không có bước vào Chú Đỉnh nhưng đã đủ kiêu ngạo.

Hơn nữa một khi Lăng Hàn đột phá Chú Đỉnh thì ai có thể địch nổi?

Đây mới là điểm đáng sợ nhất!

Mọi người nhìn nhau, đều cảm thấy cần cải biến ý nghĩ một chút, không thể lại đi theo đám người Liễu Huân Vũ tiền đồ đen tối, bởi vì tiền đồ của Lăng Hàn tốt hơn rất nhiều.

Lúc này có thật nhiều người lặng lẽ chạy tới.

Lăng Hàn trở lại trong phòng, hắn thấy có bảy người lặng lẽ tới đây, trong bóng tối tỏ vẻ muốn đi theo hắn lăn lộn.

Hắn cũng không tiếp nhận, cũng không có cự tuyệt, chẳng qua phải nhìn biểu hiện của đám người này mới quyết định.

Hắn không có hứng thú với đám cỏ đầu tường này, nhưng cầm bọn họ để ác tâm Liễu Huân Vũ một phen cũng không sao.

Lăng Hàn quan tâm nhất chính là tranh tài mấy ngày tiếp theo.

Cuộc sống hàng ngày trôi qua, ba người Liễu Huân Vũ đều im lặng, có lẽ đã biết không làm gì được Lăng Hàn, đang suy nghĩ kế hoạch càng độc ác hơn.

Nhưng đại thọ ba vạn tuổi cuối cùng của hoàng đế đương triều đã đến, đế đô hiện tại rất hân hoan.

Đường Nghiêm tự mình tới đón Lăng Hàn ra ngoài, có hắn bồi tiếp, cho dù Mạnh Thụ Xương tới thì như thế nào, hắn vẫn dám dẫn người ra ngoài cửa.