Không nghĩ tới, hắn còn bức ra một kẻ tàn nhẫn như vậy, Lăng Hàn thầm nghĩ, nhưng cũng không có dự định hạ sát thủ, trừ hậu hoạn vĩnh viễn.
Từ trước đến nay hắn đều nói lời giữ lời.
Ba tên người trẻ tuổi khác thì không có dũng khí như vậy, không có người nào mà không quỳ xuống không ngừng dập đầu, bọn hắn còn rất trẻ, còn có thể sống nhiều năm, không có thứ đồ chơi kia thì làm sao bây giờ, vẫn còn là nam nhân hay sao?
Vốn Lăng Hàn muốn hạ sát thủ, nhưng nghĩ nghĩ, hắn hỏi:
- Nói một chút về lai lịch của các ngươi.
Đối với những thế lực đột nhiên xuất hiện này hắn có một chút hiểu rõ, chỉ biết là trước nay bọn hắn bị vây ở một nơi dưới mặt đất, được xưng là lao tù.
Ba người kia nhìn nhau, không có lập tức mở miệng.
- Sao?
Lăng Hàn sầm mặt lại.
- Chúng ta nói! Chúng ta nói! Tuyệt đối không nên giết chúng ta!
Ba người lập tức sợ hãi, vội vàng nói.
Quả thực bọn hắn đến từ lao tù, đây là một trận pháp loại cực lớn, vây khốn rất nhiều cường giả, thời gian dài tới hai ngàn năm. Mãi đến gần đây trận pháp buông lỏng, những người thực lực như bọn hắn mới dẫn đầu thoát khốn.
Trận pháp chủ yếu nhằm vào những người mạnh nhất, cho nên đám người bọn hắn xem như cá con.
Lăng Hàn kinh ngạc:
- Các ngươi đều hơn hai ngàn tuổi sao?
Làm sao có thể chứ, Cực Cốt cảnh có thể sống lâu như vậy sao?
- Chúng ta cũng không phải là từ đầu đãbị giam ở trong lao tù, mà là ra đời ở trong nơi đó.
Ba người kia nói.
Trong lao tù lâu như vậy tự nhiên sẽ có người nhàm chán làm một chút chuyện khác, thế là nhân khẩu trong lồng giam này cũng trở lên nhiều hơn. Giống như người gần đây xuất hiện vậy, xem như cường giả Trúc Cơ cũng là người mới được sinh ra sau này, cũng không phải là người ban đầu bị giam ở bên trong.
Bởi vì cường giả Trúc Cơ nhiều lắm cũng chỉ có thọ nguyên ngàn năm, không chống được thời gian lâu như hai ngàn năm.
Lăng Hàn lại hỏi một lúc lâu, mãi đến khi ba người này nói không thể nói nữa thì mới đánh ra một chưởng, giết chét ba người này.
Sắc mặt của hắn có chút ngưng trọng, trong lồng giam dưới mặt đất có trấn áp vô số cường giả, nếu như bọn hắn xuất thế, mảnh thiên địa này sẽ tiến vào cục diện quần hùng tranh bá a.
Chỉ là, bây giờ hắn có nghĩ những chuyện này cũng vô dụng, vẫn nên đi tìm mấy anh em hồ lô thì hơn.
Thân thể Lăng Hàn lại tiếp tục nhảy lên, nhưng lúc này nhất định hắn không thoát khỏi được ánh sáng cừu hận bao trùm. Đi không được bao lâu thì hắn lại gặp một đoàn người, bọn họ cũng ngấp nghé bảo vật trên người hắn, muốn hắn giao ra.
Đương nhiên một trận chiến đấu là thứ khó tránh khỏi, lần này đối phương có tồn tại Khai Khiếu đỉnh phong, Lăng Hàn không địch lại, nhưng thân pháp được phát động, hắn có được tốc độ gần gấp năm lần vận tốc âm thanh, muốn thoát thân lại là chuyện dễ như trở bàn tay.
Dù sao cũng không biết bảy đứa trẻ ở đâu, Lăng Hàn di chuyển vòng quanh nơi này, tin rằng sẽ có lúc gặp phải bọn chúng.
Nhị Oa có Thiên Lý Nhãn a.
- Phụ thân!
Sau một ngày, Lăng Hàn bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu, hắn nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy năm đứa trẻ đang chạy vội tới.
Hắn nở một nụ cười, nói:
- Mấy này nay các con có gặp rắc rối hay không?
- Không có!
Sáu tiếng bi bô đồng thời vang lên.
Ồ, sao lại thiếu mất một đứa?
Lăng Hàn đếm, mới phát hiện ra thiếu đi Thất Oa.
Chẳng lẽ, gia hỏa này tham ngủ, bị thu vào bên trong dưỡng nguyên hồ lô hay sao?
Hắn hỏi:
- Thất Oa đâu?
- Phụ thân, không hay rồi, Thất Oa bị người ta đoạt!
Tứ Oa hô to gọi nhỏ.
- Phụ thân, nhanh đi cứu Thất Oa!
Ngũ Oa cũng gọi.
So sánh với hai người bọn hắn, ba đứa trẻ khác bình tĩnh hơn nhiều, dù sao Lục Oa ẩn thân, cũng không thấy được bộ dáng nó ra sao.
Lăng Hàn nhìn nét mặt của đám người Đại cũng đã biết, có thể bình tĩnh được. Bởi vậy, hắn cũng không vội mà cười nói:
- Từ từ nói, đã có chuyện gì xảy ra?
- Phụ thân, sau khi ra bí cảnh chúng con đã bắt đầu đi tìm người.
- Thế nhưng trong lúc đi chúng con gặp một nữ nhân vừa xấu lại vừa ác, nhất định muốn bắt chúng con.
- Người xấu xí kia có thực lực Khai Khiếu cảnh, chúng con không phải là đối thủ, cho nên chỉ có thể trốn.
- Chạy trốn, chạy trốn. Thế nhưng bệnh thích ngủ của Thất oa lại bộc phát, nằm xuống ngủ liền.
- Cho nên, lão thất mới bị bắt.
Mấy anh em hồ lô mồm năm miệng mười nói, nói rõ ràng từ đầu tới cuối.
- Là người xấu xì nào vậy?
Lăng Hàn hỏi.
- Chính là nữ nhân tên là Tân Như Cẩu.
Tứ Oa vắt hết óc, ngừng một lát để suy nghĩ, cuối cùng vỗ hai tay nói.
Tân Như Nguyệt?
Ánh mắt Lăng Hàn trở nên rét lạnh, nữ nhân này thật đúng là không biết tốt xấu, rõ ràng đã đánh cược thua hắn mà còn dám bắt đi Thất Oa?
Rất đơn giản, nhất định nàng ta muốn lấy Thất Oa làm thứ để áp chế, buộc hắn giao ra bí mật của bức họa bằng đá, thậm chí là Chiến Thần tam thức.
Nàng muốn chết sao?
- Phụ thân, người không cần lo lắng, lão thất có thể hấp thu tất cả lực lượng, hiện tại, trừ phi là cường giả cấp bậc tiên đồ xuất thủ, nếu không ai cũng không làm gì được nàng.
Đại Oa trấn an Lăng Hàn, nói.
Lăng Hàn gật gật đầu, chỉ dùng năng lực mà nói, Thất Oa hẳn là người trâu bò nhất trong mấy đứa, chỉ là sao lại bị mắc bệnh thích ngủ như vậy cơ chứ?
Hắn không cần lo lắng tới an nguy của Thất Oa, nhưng thân là vú em, đương nhiên hắn phải đoạt lại a.
- Được rồi, chúng ta đi tìm người xấu xí kia.
Hắn nói.
- Đánh chết nàng!
Đại Oa hung tợn nói.
- Ngực lớn đến từng này, xấu hổ chết người.
Tam oa thì chân chính là người ghét bỏ.
- Đúng, người quái dị!
Tứ Oa và Ngũ Oa đồng thời nói.
- Nhị Oa, tìm người.
Lăng Hàn nói với Nhị Oa.
Nhị Oa gật đầu, phát động nhãn thuật triển khai tìm kiếm.
Một lát sau, nàng đã chỉ về một phương hướng, nói:
- Ở đằng kia.
- Đi.
Lăng Hàn mang theo sáu đứa trẻ xuất phát, bước đi về phương hướng mà Nhị Oa chỉ định.
Đi một lúc, bọn hắn đi tới bên đầm nước, chỉ thấy Tân Như Nguyệt đang ngồi ở trên một tảng đá, Thất Oa thì bị nàng cột lên trên một cành cây to, gác ở phía trên một củi đống.
Thất Oa không biết tình cảnh của mình một chút nào, vẫn đang nằm ngáy o o, miệng nhỏ còn đang chép chép, giống như đang mơ thấy mỹ vị gì đó.
Sát khí của Lăng Hàn lan tràn, mặc dù hắn biết Thất Oa không sao, nhưng mà không ngờ Tân Như Nguyệt lại muốn dùng lửa đốt Thất Oa để uy hiếp hắn, tâm tư này quá độc.