Nhóc con kia trêu chọc ngươi sao? Nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy mà ngươi cũng hạ thủ được, trái tim của ngươi sao lại độc ác như vậy chứ?
- Lăng huynh, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi.
Đương nhiên Tân Như Nguyệt cũng phát hiện ra Lăng Hàn, nàng là Khai Khiếu cảnh, lại có được chiến lực áp chế tồn tại cùng giai.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Đoạn thời gian này đa tạ Tân cô nương chăm sóc lão thất nhà ta, hiện tại không cần làm phiền ngươi nữa.
- Ha ha, tiểu nha đầu này rất là đáng yêu, ta muốn chờ thêm mấy ngày nữa với nó a.
Tân Như Nguyệt cười nói, gương mặt xinh đẹp như hoa.
Lăng Hàn lại chỉ cảm thấy nàng rất ghê tởm, hắn thản nhiên nói:
- Dường như Tân cô nương đã quên một chuyện, ta đánh cược thắng ngươi, có phải ngươi còn thiếu ta một phần công pháp hay không?
- Thật sao?
Tân Như Nguyệt ra vẻ kinh ngạc, giơ một cây gỗ lên, dẫn động năng lượng hỏa diễm tầng thứ cao, oanh, gỗ lập tức bị thiêu cháy.
Đây là uy hiếp trần trụi.
Xem ra, nữ nhân này đã không nhịn được.
Lăng Hàn cũng không có ý định lá mặt lá trái với nàng nữa, Thất Oa có thể hấp thu tất cả lực lượng, không đạt tới cấp bậc Tiên Đồ căn bản không đả thương được nàng.
- Dừng tay!
Một tiếng yêu kiều vang lên, chỉ thấy một bóng người như hoa đáp xuống, tà váy lay động, rất là sinh động.
Đây là một mỹ nữ tuyệt thế, so sánh với nàng, Tân Như Nguyệt lập tức lu mờ ảm đạm.
Lại là Bích Tiêu công chúa.
Lăng Hàn kinh ngạc, làm sao vị Yêu tộc công chúa này lại xía vào chuyện này chứ?
- Ngươi không cảm thấy vô sỉ sao, không ngờ lại lấy một đứa trẻ nhỏ như vậy để uy hiếp người khác!
Bích Tiêu công chúa trách mắng, không chút che giấu sự chán ghét đối với Tân Như Nguyệt.
Tân Như Nguyệt sững sờ, đây là người từ đầu xuất hiện cơ chứ?
Có quan hệ với ngươi sao, ngươi là ai, không nên ra vẻ chính nghĩa như vậy a?
- Ngươi là ai?
Nàng lạnh lùng hỏi Bích Tiêu công chúa.
- Ngươi đừng quản ta là ai, lập tức giao đứa trẻ này ra!
Bích Tiêu công chúa thì lạnh lùng nói.
Lăng Hàn nhìn sáu đứa trẻ, làm sao bọn họ lại đột nhiên trở thành người ngoài cuộc cơ chứ?
Sáu đứa trẻ đều giang tay với hắn, tỏ vẻ các nàng cũng không hiểu rõ.
Tân Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Được, ta chẳng cần biết ngươi là ai, muốn ta thả nha đầu này thì có thể. Bảo Lăng Hàn giao ra vật mà ta muốn!
Bích Tiêu công chúa nhíu nhíu mày, nói:
- Ngươi và Lăng Hàn có ân oán thì có thể tìm hắn giải quyết, không nên mang đứa trẻ vô tội ra để trút giận!
A, thật đúng là không nghĩ tới, Yêu tộc công chúa này lại còn có tư chất thánh mẫu như vậy a?
Tân Như Nguyệt cười ha ha:
- Ngươi thật sự là quá ngây thơ a! Được rồi, ta không lãng phí thời gian với ngươi nữa.
Nàng nhìn về phía Lăng Hàn, lớn tiếng nói:
- Ta cho ngươi thời gian ba phút, hoặc là giao ra công pháp trong bức họa bằng đá và truyền thừa Sồ Long ngươi đạt được, hoặc là nhìn ta giết chết đứa bé này!
- Ta cảnh cáo ngươi, không nên tới gần, ta biết ngươi có một loại trận pháp có thể áp chế tu vi của đối thủ.
Lăng Hàn thì cười một tiếng, nói với Bích Tiêu công chúa:
- Nếu như công chúa điện hạ muốn ra tay thì không cần khách khí, mời.
Bích Tiêu công chúa sững sờ, ngươi không thấy còn có con tin ở trong tay đối phương hay sao?
Ngươi lớn như ngươi sao lại thế chứ, không ngờ lại không quan tâm tới con một chút nào?
Nàng không khỏi nổi giận, chỉ cảm thấy Lăng Hàn thật sự quá là máu lạnh.
Lăng Hàn đi về phía trước, mặc dù Thất Oa không có khả năng bị thương gì, thế nhưng cũng không thể để nàng rơi vào trong tay một nữ nhân ác độc.
Thấy Lăng Hàn tới gần, lông mày Tân Như Nguyệt nhíu một cái, nàng không nghĩ tới việc Lăng Hàn lại không thèm để ý tới đứa bé này. Nàng hừ lạnh một tiếng, vứt bó đuốc xuống:
- Lăng Hàn, ngươi muốn hại chết nó sao?
Lăng Hàn còn chưa nói gì thì đã thấy Bích Tiêu công chúa đã ngăn ở phía trước hắn.
- Này này này, không nên cản đường đi biết không vậy?
Lăng Hàn nói.
Bích Tiêu công chúa hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta không có máu lạnh như ngươi! Chuyện này ngươi không cần quản, lui ra đi!
Nàng lấy sự uy nghiêm công chúa của ra, lại thêm khí thế Tầm Bí cảnh, phi thường khiếp người.
Nhưng thứ này đối với Lăng Hàn ngay cả một chút tác dụng cũng không có, bỗng nhiên thân thể hắn phát động, gia tốc, vượt qua Bích Tiêu công chúa, giết tới chỗ Tân Như Nguyệt.
- Lăng Hàn!
Bích Tiêu công chúa yêu kiều kêu lên, vội vàng đuổi theo.
Tân Như Nguyệt thấy vậy, miệng không khỏi cười lạnh, ném bó đuốc ra ngoài, oanh, toàn bộ đống lửa lập tức cháy hừng hực.
Nàng biết Lăng Hàn có Tuyệt Đối Công Bằng cho nên lập tức bứt ra, vội vàng thối lui, lại lăng không đánh ra một chưởng, muốn mạnh mẽ đánh chết Thất Oa.
- Ngươi dám!
Bích Tiêu công chúa giận tím mặt.
Phanh, đống lửa bị đánh bay, Thất Oa cũng bị đánh bay ra ngoài.
Lăng Hàn chạy qua, một tay tiếp lấy Thất Oa, sau đó ném về phía đám người Đại Oa.
Bích Tiêu công chúa liếc mắt nhìn, không khỏi kinh ngạc, Thất Oa vân cực kỳ phấn nộn, vẫn còn đang nằm ngáy o o, đừng nói là bị thương. Dù là một sợi tóc cũng không có bị tổn thương.
Cái này!
Lăng Hàn cười ha ha một tiếng:
- Trẻ nhà chúng ta, đương nhiên không giống người bình thường được.
Bích Tiêu công chúa im lặng, lúc này nàng biết trước đó đã trách lầm Lăng Hàn, không phải là Lăng Hàn không quan tâm tới đứa bé, mà là đứa nhỏ này rất cổ quái, ngoại lực không gây thương tổn được cho nó.
Đương nhiên Tân Như Nguyệt cũng nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt không khỏi chấn kinh.
Một chưởng này của nàng, không ngờ lại không có làm thương tổn mảy may đến đứa bé kia?
Cổ quái, rất cổ quái!
Chỉ là, nàng cũng biết Lăng Hàn khó chọc, trận pháp vừa ra, có thể kéo đối thủ tới cảnh giới giống mình, mà đánh nhau cùng cấp, nàng sao là đối thủ của Lăng Hàn cơ chứ?
Nàng không chút do dự quay người chạy đi.
- Còn muốn chạy sao?
Bích Tiêu công chúa hừ lạnh một tiếng, phát lực điên cuồng đuổi theo.
Trước đó nàng hiểu lầm Lăng Hàn, lại bởi vì hành vi của Tân Như Nguyệt mà giận dữ, hiện tại tự nhiên toàn bộ cỗ lửa giận này đều đổ lên trên đầu của Tân Như Nguyệt.
Nàng là Tầm Bí cảnh, mạnh nhất ở dưới Tiên Đồ.
Sưu sưu sưu, chỉ mấy bước nàng ddaxđuổi kịp Tân Như Nguyệt, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đối phương.
Tân Như Nguyệt kinh hãi, không nghĩ tới Bích Tiêu công chúa nhìn như tuổi trẻ hơn so với nàng mà tu vi vẫn còn bên trên mình.