Lăng Hàn cũng thi triển Phong Vân Phiêu, thứ này không thể làm cho tốc độ của hắn đạt tới gấp năm lần vận tốc âm thanh, nhưng đạt đến bốn phảy bẩy, so với Mã Lập Vinh vân nhanh hơn một chút.
Sưu sưu sưu, hắn cách không đánh ra Lôi Quang quyền, từng đạo ánh sáng đánh tới về phía Mã Lập Vinh, tốc độ nhanh đến kinh người.
Lần này Mã Lập Vinh cũng không có cách nào trốn đi được, nhất định phải đưa tay để ngăn chặn và hóa giải.
Phanh phanh phanh, trong lúc quang mang chớp động, Mã Lập Vinh chỉ có thể chống đỡ mà thôi.
Phốc!
Bốn người trẻ tuổi kia đều sặc nước, hai mắt trừng lớn, cảnh này khiến cho bọn hắn hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận được.
Đường đường là cường giả Khai Khiếu cảnh, thế mà bị một tiểu tử Cực Cốt cảnh trấn áp, đánh sao?
Nói ra sẽ không có người nào tin tưởng.
Tại sao lại có thể có gia hỏa biến thái như vậy chứ?
Mã Lập Vinh gầm thét, hắn có một thân thực lực, thế nhưng bởi vì không nắm giữ được thân thể của Lăng Hàn cho nên hoàn toàn không có cách nào thi triển ra được. Chỉ có thể bị động hóa giải thế công của Lăng Hàn. Như vậy bảo sao hắn không phẫn uất cơ chứ?
- Tiểu tử, ngươi chỉ biết dung loại chiêu thức hạ lưu này sao?
Hắn quát to.
Đây là chiêu thức hạ lưu?
Lăng Hàn không khỏi bật cười, một Khai Khiếu cảnh như ngươi tới bắt nạt Cực Cốt cảnh như hắn mà cũng không cảm thấy ngại nói hắn hạ lưu hay sao?
Tốt a, vậy thì ta sẽ chính diện đánh mặt ngươi!
Lăng Hàn bỗng nhiên dừng lại, sau đó bay thẳng tới chỗ Mã Lập Vinh.
Mã Lập Vinh đại hỉ, không nghĩ tới Lăng Hàn lại không chịu nổi kích động như thế.
- Tiểu tử, ngươi còn quá non!
Hắn cười to, hai tay tạo thành chưởng vỗ tới chỗ Lăng Hàn.
Thế nhưng khi hai tay đánh ra, hắn lại bỗng nhiên phát hiện ra trong tay Lăng Hàn xuất hiện thêm một cái chùy, tay hắn đang giơ lên, quang mang chói mắt, đang đập về phía đầu hắn.
Dựa vào, pháp khí!
Hắn quá sợ hãi, đây tuyệt đối là Pháp khí bên trên tiên đồ, uy lực phát ra khiến cho hắn cảm thấy lạnh lẽo.
Ngươi cũng quá âm hiểm, giả bộ như chính diện giao phong cùng ta, ai ngờ lại trực tiếp móc ra một cái pháp khí cao giai!
Thứ này mặc dù chỉ là cấp bậc nhất tinh, thế nhưng đối với người ở dưới tiên đồ mà nói, nhất tinh cũng là pháp khí cao giai.
Hắn vội vàng lăn lộn, trốn sang một bên.
Lăng Hàn cũng không có thừa thắng truy kích mà dừng bước, chiến chùy trong tay rung lên khe khẽ, hắn cười nói:
- Sao ngươi lại chạy vậy?
Sắc mặt Mã Lập Vinh lúc xanh lúc đỏ, lại không nói ra thành lời.
Chẳng lẽ hắn lại đi nói Lăng Hàn vận dụng Pháp khí cao giai là không công bằng hay sao?
Hắn đã chiếm tiện nghi hai đại cảnh giới, đây là chỗ không công bằng lớn nhất rồi, chỉ cần hắn còn muốn giữ mặt mũi thì hắn dám nói ra như vậy sao?
Nhưng chuyện hắn lăn lộn trên mặt đất là sự thật, hắn cũng không thể biện minh được.
Ở trước mặt một Cực Cốt cảnh nho nhỏ mà hắn lại lăn lộn né tránh công kích, chật vật như thế, chuyện này bảo hắn sao có thể chịu nổi cơ chứ?
Há chỉ là đỏ mặt, đó chính là ngay cả mặt cũng bị đánh cho sưng a.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, thẹn quá hoá giận, thế nhưng cũng tràn ngập vẻ tham lam, tiểu tử này chính là một cái bảo khố a.
Nhất định phải bắt được đối phương!
Hắn hít một hơi thật sâu, bỏ xuống tất cả mặt mũi, bởi vì lợi ích thật sự mới là quan trọng nhất.
Lăng Hàn nhìn thấy chuyện này ở trong mắt, hắn không khỏi cười một tiếng:
- Xem ra, ngươi đã quyết định không biết xấu hổ rồi sao?
- Bây giờ ngươi nói càng nhiều, thứ chờ ngươi sau đó sẽ là càng thêm thống khổ!
Mã Lập Vinh lạnh lùng nói.
Hắn thề, sẽ không giết chết Lăng Hàn một cách đơn giản như vậy, mà sẽ dùng hết các thủ đoạn, làm cho đối phương sống không bằng chết.
Lăng Hàn mỉm cười, lấy ra Thiên Văn ngọc.
Hắn tự tin dùng thực lực của hắn bây giờ hoàn toàn có thể địch được Mã Lập Vinh, nhưng muốn chiến thắng đối thủ, nhất định sẽ phải tốn rất nhiều thời gian.
Hiện tại hắn không có thời gian để lãng phí, tranh thủ thời gian tìm được bảy đứa trẻ, ai biết bảy tiểu tổ tông này khi không có người quản sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức a.
Hắn kinh ngạc phát hiện, vốn hắn cần năm giây mới có thể ép Thiên Văn ngọc đến hai cân tám lượng, bây giờ lại chỉ cần ba giây đồng hồ đã được rồi, nhưng mà đây còn chưa phải là cực hạn.
- Đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội, hiện tại tự thiến thì ta còn có thể tha cho các ngươi một con đường sống.
Lăng Hàn vừa cười vừa nói, một bên tiếp tục áp súc Thiên Văn ngọc.
- Không biết sống chết!
Mã Lập Vinh giết ra ngoài, hắn không muốn nghe thêm một câu từ Lăng Hàn. Hắn chỉ muốn nghe đối phương phát ra tiếng thống khổ rên rỉ mà thôi.
Lăng Hàn xuất thủ, ném ra Thiên Văn ngọc, tốc độ nguyên thủy đạt đến 6.5 lần vận tốc âm thanh, mà ở dưới niệm lực thôi thúc, lại tăng lên thêm 3.5 lần vận tốc âm thanh.
Gấp mười vận tốc âm thanh!
Vẻ mặt Mã Lập Vinh lập tức hiện lên vẻ ngạc nhiên, ở dưới va chạm đón đầu, làm sao hắn có thể trốn tránh được công kích gấp mười lần vận tốc âm thanh cơ chứ?
Hắn miễn cưỡng vung tay lên cản, đụng phải cạnh của Thiên Văn ngọc, nhưng mà, hành động này hoàn toàn không làm nên được chuyện gì.
Vật năng vạn cân dùng vận tốc gấp mười lần vận tốc âm thanh đánh tới, đừng nói là Khai Khiếu cảnh, xem như Tầm Bí cảnh cũng sẽ hỏng bét! Huống chi, Thiên Văn ngọc là vật liệu cấp bậc nhị tinh, hơn nữa hình thể còn nhỏ như vậy, lực phá hoại có bao nhiêu đáng sợ cơ chứ?
Phanh, Thiên Văn ngọc đánh qua, Mã Lập Vinh tức thì biến mất.
Hắn hóa thành một chùm mưa máu.
Cái này!
Bốn tên người trẻ tuổi kia đều là há hóc miệng, đủ để nhét vào một quả trứng gà, tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
Thất thúc bọn hắn rất mạnh, là tồn tại Khai Khiếu cảnh, cứ như vậy đã bị xử lý rồi sao?
Chỉ một chiêu mà thôi.
Trời ạ, rốt cuộc gia hỏa này là biến thái gì a.
Người đã chết rồi, đương nhiên Lăng Hàn không thèm liếc mắt nhìn lại, mà nhìn chằm chằm về phía bốn người trẻ tuổi kia.
- Ta, ta thiến.
Một người thanh niên cắn răng, bỗng nhiên rút ra trường kiếm, chém về phía hạ thể mình.
Phốc, mưa máu xuất hiện, cũng có thêm một đồ vật.
Sắc mặt hắn tái nhợt, trầm giọng nói:
- Hiện giờ ta có thể đi không?
Lăng Hàn kinh ngạc, không nghĩ tới người trẻ tuổi này lại ác như vậy.
Hắn hỏi:
- Ngươi tên gì?
- Mã Phi Hồng.
Người trẻ tuổi này nói.
Lăng Hàn phất phất tay, nói:
- Ngươi có thể đi.
Mã Phi Hồng xoay người rời đi, máu tươi vẫn còn đang nhỏ xuống.