Chương 88: Huyết U tới tiền tuyến.
Nhưng mà đúng ngay lúc bọn họ đang cười nhạo thì đột nhiên phía trước chợt truyền đến nhiều tiếng rống và tiếng binh khí v·a c·hạm nhau.
Hơn nữa thanh âm càng ngày càng gần.
"Chuyện gì xảy ra?"
Nụ cười trên mặt Hoàng Tú dần dần ngưng kết, hắn vội vàng đứng lên, sau đó đưa mắt nhìn về phía xa xa.
Bên trong ánh mắt của hắn lóe lên một đạo thân ảnh khí cơ bất phàm, đó là một người đàn ông trung niên bá khí nghiêm nghị, hai chân lướt qua từng tên binh sĩ của hắn, những nơi người trung niên này đi qua thì chân cụt tay đứt cứ thế phóng lên trời, máu tươi như bão táp xối qua bốn phía xung quanh, tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.
Những nơi người trung niên này đi qua không một người nào có thể lưu lại t·hi t·hể vẹn toàn, cho dù là chiến mã cũng không thoát khỏi số phận bị chặt làm nhiều khúc rải rác xung quanh.
Chỉ trông thoáng chốc, hơn mười nghìn binh sĩ của nhị hoàng tử Hoàng Tú đã bị tàn sát một mảng lớn, chưa kể đến mỗi khi có n·gười c·hết thì dòng máu lại cuồn cuộn chảy về phía thân ảnh đó, tạo nên một cỗ huyết hà xộc thẳng lên chân trời, nhuộm đỏ cả đám mây, sau đó chỉ thấy người trung niên này khẽ há miệng, vô số dòng lũ huyết hà cứ thể chảy vào trong cổ họng hắn, hắn nuốt trọn, vẻ mặt thỏa mãn giống như một tên quái vật đội lốt nhân loại.
Không qua bao lâu hơn mười lăm nghìn binh sĩ đã bị g·iết c·hết, mà cả hai bóng người này như cảm ứng được điều gì đó, đồng thời nhìn về phía chỗ nhị hoàng tử đang ẩn núp. Ngay tức khắc bọn họ giống như thuấn di tới trước mặt nhị hoàng tử Hoàng Tú.
"Làm sao hai tên võ giả này lại cường đại tới như vậy?"
"Quá kinh khủng, bọn hắn là Kim Đan kỳ võ giả! Mau lui lại!"
Mấy tên tướng lĩnh còn sống sót nhao nhao biến sắc, đấu chí bị đả kích, trở nên ngơ ngơ ngác ngác.
Sau khi nghe tới Kim Đan kỳ cường giả, sắc mặt nhị hoàng tử vậy mà bày ra vẻ luống cuống và sợ hãi.
Quân sư Võ Minh Chiếu thấy vậy tàn nhẫn cười một tiếng, chỉ thấy hắn chém ra một kiếm cách không gào thét mà đến trước mặt nhị hoàng tử.
Hoàng Tú thấy vậy vẻ mặt kinh đảm, hắn vội vàng dùng sức mạnh ném hai vị mỹ nhân xinh đẹp về phía kiếm mang, còn hắn thì quay đầu ý định chạy trốn, nhưng mà...
Phốc !phốc!~
Đạo kiếm mang này mang theo mùi máu tươi nồng nặc dể dàng chém xuyên qua hai vị mỹ nhân, sau đó vẫn không giảm uy thế chút nào, gầm thét chém về phía xe ngựa.
Phốc! Phốc!~
|
Cỗ xe ngựa rực rỡ xa hoa lộng lẫy liền trực tiếp b·ị c·hém thành hai nửa.
Thân thể của Hoàng Tú lúc này cứng ngắc ngồi nguyên tại chỗ, mà phần thân thể đột nhiên nổi ra từng đạo huyết tuyến, một loáng sau, vị trí vết cắt bỗng nhiên phun trào ra máu tươi hỗn hợp với nội tạng cứ thế rơi ra như dòng lũ, mà thân thể của Hoàng Tú cũng bị chia làm hai nửa.
"Nhị Hoàng Tử,.Không..!"
Mấy tên tướng lãnh thuộc hạ của Hoàng Tú ngay lậo tức trên mặt của bọn họ đều lộ ra thần sắc kinh khủng và tuyệt vọng,
Một kiếm tùy ý chém ra lại có thể dể dàng chém c·hết nhị hoàng tử, trúc cơ hạ phẩm tu vi.
Từng đạo ánh mắt sợ hãi, phẫn nộ, cừu hận,.. đều tập chung trên người Võ Minh Chiếu.
Bọn họ cảm thấy con đường dưới chân sau này của quốc sư Võ Minh Chiếu phảng phất có được một con đường hội tụ đầy rẫy máu tươi, g·iết chóc cùng cuồng sát.
Người này đơn thương độc mã không cần tốn nhiều sức, liền chém g·iết hơn mười năm nghìn người, sau đó chém g·iết nhị hoàng tử-đồng thời cũng là chủ soái của bọn họ.
"Mau trốn!"
Đám khổ sai cùng nô bộc còn sống cũng tức khắc dọa đến hồn bất phụ thể, chạy tứ tán!
Mười năm ngàn đại quân của nhị hoàng tử, diệt!
Một nghìn tên Ma vật khi nhìn về phía Võ Minh Chiếu liền giống như đang nhìn một tôn ma thần còn tại thế.
Thủ lĩnh của bọn hắn quả thật không bình thường, cho là Võ Minh Chiếu chỉ là một đạo hồn phách khác của Huyết U, nhưng thực lực cũng không kém bản thể là mấy.
Quốc sư Võ Minh chiếu căn bản không cần bọn hắn xuất thủ, chỉ cần mình hắn là đủ.
Đánh tan mười lăm nghìn đại quân, vô số t·hi t·hể xếp chồng như núi nhưng tâm tình của quốc sư Võ Minh Chiếu lại không có một chút gợn sóng, chỉ lạnh lùng nói, "Các ma tử, những t·hi t·hể nhân loại này dành cho các ngươi, thưởng thức mỹ vị đi."
"Cảm ơn quốc sư..x10."
"..."
Ngay lập tức hơn một nghìn con ma vật gầm thét lao vào đống t·hi t·hể, miệng lớn nhai nuốt xương cốt cùng ruột, có người thì chỉ thích ăn trái tim, bàn tay vạch phá lồng ngực binh sĩ sau đó nuốt trọn, vẻ mặt thỏa mãn, có chi ma vật lại thích ăn tròng mắt, lưỡi,..Nói chung là sở thích của mỗi con ma vật là khác nhau, nhưng các bộ phận trên t·hi t·hể người đều bị chúng ma phân chia ăn hết, trong thoáng chốc hơn mười lăm nghìn t·hi t·hể nhân loại đều bị chúng ta cắn nuốt thôn phệ hết, khí thế mỗi người tăng lên một mảng lớn.
Diệp Hải ngồi trên kiệu vàng xa hoa chỉ lạnh lùng ngồi đó, sau đó khi thấy chúng ma ăn thịt người không sai biệt lắm đã sạch sẽ, liền nói:
"Các con, ta cảm ứng được phía trước có khí tức sinh mệnh vô cùng dày đặc, hẳn là có nhiều người tụ tập một chỗ, nhanh chóng tiến đến đó cùng ta."
"Cẩn tuân mệnh lệnh của bệ hạ!"
Một ngàn tên ma vật tuy là do Huyết U sáng tạo ra, nhưng bọn chúng đều hiểu vị hoàng đế trước mặt này mới là chủ nhân tuyệt đối, cho nên không dám phản kháng, đồng loạt ngừng ăn uống, đứng dậy đồng thanh hô to.
Sau một khắc, bụi đất cuồn cuộn, hơn một ngàn chúng ma nhanh chóng chạy đi cùng Diệp Hải.
.....................
Tin tức Nhị hoàng tử c·hết không lâu sau đó được tam đại quốc chủ biết rõ, bởi vì mỗi thành viên hoàng tộc đều có mệnh đèn hồn bài, nếu hồn bài bị phá toái nghĩa là vẫn lạc, và đồng thời cảnh tượng trước khi c·hết cũng được lưu lại truyền về chủ hồn đèn ở từ đường hoàng tộc.
"Nhị hoàng tử thế mà bị bại nhanh như vậy, cho dù là mang theo mười lăm ngàn con heo cũng không thể bị vài ngàn kẻ địch g·iết nhanh như vây. hẳn là Đại Diệp quốc cử tới Kim Đan kỳ cường giả lén lút xâm nhập biên cảnh, ý đồ dương đông kích tây giảm bớt áp lực cho quân tiền tuyến của tam quốc mang theo năm triệu đại quân đang đổ bộ."
Một người nam tử ăn mặc giáp trụ chế tạo từ hoàng kim đặc chất phẫn hận nói.
Người này chính là đại tướng quân Hạ Hoàng Liệt, cũng là cậu của nhị hoàng tử Hạ Hoàng Tú.
"Khả năng nhị hoàng tử quá chủ quan khinh địch mới có thể c·hết không còn ai sống sót báo tin trở về, hẳn là hắn không chạy trốn trước khi quân địch g·iết c·hết mười lăm ngàn binh sĩ."
Triệu quốc đại tướng quân Triệu Hàng sắc mặt ngưng trọng nói: "Bất quá căn cứ linh hồn đèn trả về hình ảnh thì người xuất thủ ta biết hắn, đó chính là hoàng đế đời trước của Võ Nguyên quốc, Võ Minh Chiếu, mười năm trước chính là kim đan hạ phẩm võ giả."
"Kim Đan kỳ võ giả?"
Tống Nam quốc tướng quân chợt hừ lạnh một tiếng, "Kim đan kỳ võ giả thì như thế nào, cho dù chúng ta ở tiền tuyến nhưng nội tình của hạ quốc hoàng thất ta nghĩ vẫn có ba bốn tên lão bất tử tọa trấn hoàng cung, cho dù Võ Minh Chiếu có đến cũng có đi không có về."
"Không sai."
Hạ Hoàng Liệt gật gật đầu, sau đó trong mắt lóe lên vẻ lãnh khốc, "Bổn tướng quân trái lại cảm thấy tên tướng quân gì đó tên Huyết U dám dẫn vỏn vẹn một triệu binh sĩ đến tiền tuyến đối đầu với năm triệu quân của liên minh tam quốc chúng ta, haha, có vẻ như cẩu hoàng đế Diệp Hải não bị nhúng nước, cho dù hắn là Kim Đan kỳ cường giả thì thế nào, cũng chỉ có con đường c·hết! Với lại ba người chúng ta ai cũng đều là kim đan kỳ võ giả, ba đánh một không chột cũng què!"
Kim Đan kỳ cho dù có mạnh hơn chung quy cũng là người, không phải thần, không có khả năng một người có thể đấu lại với ba tên kim đan kỳ võ giả cùng năm triệu q·uân đ·ội vây công.