Chương 87: Ra Quân!
"Huyết U ở đâu?"
Diệp Hải nhìn về phía Huyết U đang tự đắc thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, trầm giọng nói.
"Có tiểu đệ!"
Vừa dứt lời thì thân ảnh của Huyết U liền đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Hải, phảng phất giống như dịch chuyển tức thời khiến cho bách quan kinh hãi.
"Địch nhân mang theo năm triệu đại quân đến công ngươi có lòng tin ngăn cản hay không ?"
Diệp Hải lạnh nhạt hỏi.
"Quân địch cho dù nhiều thì tại trong mắt ta chẳng khác nào súc nô nuôi trong nhà."
Thần sắc Huyết U băng lãnh nói.
"Vậy ngươi cần bao nhiêu người?"
Diệp Hải hài lòng gật đầu, người khác mà nói lời này trước mặt hắn thì hắn sẽ cho là nói ba xạo, nhưng Huyết U là thuần huyết Huyết tộc cho nên nhân loại nếu cảnh giới bằng hắn thì cho dù một ngàn người cùng cảnh giới cũng không đánh lại hắn.
"Một mình ta với lão thái bà kia là đủ." Huyết U bình thản đáp, ánh mắt liếc sang hậu điện nhìn bà lão đang ẩn núp trong bóng tối.
Nghe thấy lời nói của Huyết U, cả đại điện bỗng tĩnh mịch.
hai người đánh với năm triệu binh sĩ, đây có thể là lời nói của một con người có thể nói sao?
Thời khắc nguy cơ như vậy còn khoe khoang khoác lác còn có thiên lý hay không?!
Cho dù là Kim Đan đỉnh phong võ giả cũng không dám nói thế.
Kim Đan kỳ võ giả mặc dù đơn thể thực lực cường đại, nhưng pháp lực không phải là dùng mãi không cạn.
Chỉ cần dùng chiến thuật biển người cộng với ba bốn tên cường giả cùng cấp đủ để mài c·hết một tên kim đan kỳ võ giả.
Cho dù là đại tướng quân Võ Minh còn tại thế cũng không dám nói thế.
Cách đây mười năm Võ Minh đại tướng quân đồng thời đánh với ba tên võ giả cùng cấp từ ba nước vây công, sau khi đánh một ngày một đêm liền kiệt lực hư thoát, bị lấy đi thủ cấp.
Cho nên Kim Đan Kỳ võ giả cũng không phải là không địch nổi, một khi rơi vào chiến thuật biển người thì vẫn có phong hiểm vẫn lạc.
Cho nên bọn hắn khi thấy Huyết U đòi một mình solo với năm triệu người quả thực là thiên phương dạ đàm.
Căn bản không có khả năng chiến thắng.
"Tốt!"
Nhưng mà phản ứng của Diệp Hải lại khác với báh quan, chỉ thấy hắn gật gật đầu, lập tức hạ lệnh: "Trẫm mệnh ngươi lao tới tiền tuyến đánh bại năm triệu quân địch!"
"Trong vòng hai ngày phải khải hoàn trở về, nếu không đưa đầu tới gặp!"
Huyết U thân là thuần huyết huyết tộc, chỉ cần không ngừng g·iết người thì thực lực càng tăng lên mạnh mẽ, chỉ cần có máu tươi thì sẽ không ngừng khôi phục thực lực, căn bản không có chuyện thoát lực.
"Thuộc hạ tuân chỉ!"
Huyết U dáng vẻ cao hứng nghênh ngang lĩnh mệnh mà rời đi.
"Chúng ái khanh, đi xem thân binh của trẫm!"
Diệp Hải phất phất tay, sau đó bước đi ra bên ngoài dưỡng tâm điện.
Bách quan đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể đi theo.
Ngoài hoàng cung lúc này có vô số bóng người lúc nha lúc nhích đứng tập hợp.
Hơn một ngàn người đang nghiêm trang đứng đó, nhưng chỉ thấy bộ dạng bọn hắn vô cùng kỳ lạ, có người đứt tay đứt chân, có người da thịt mất hết chỉ còn bộ xương, còn có người ruột gan lòi ra bên ngoài nhưng vẻ mặt vẫn điềm nghiêm không có vấn đề gì, có người khuôn mặt nứt toát ra nhưng vẫn bình thản, ánh mắt vô hồn đờ đẫn đứng đó.
Hơn một ngàn người kỳ dị tập hợp lại với nhau tạo thành một cỗ cảm giác t·ử v·ong khủng bố, kinh khủng âm trầm vô cùng.
Gào!Gào~!
Một ngàn người như con quái vật đồng thời hò hét khiến cả tòa hoàng cung đều đang run rẩy, tựa như hoàng cung đang phát sinh địa chấn.
Nguyên bản khi thấy thân binh của hoàng đế chỉ có vỏn vẹn một ngàn người thì bách quan lập tức khinh thị, nhưng là bây giờ sắc mặt của tất cả mọi người ở đây giờ khắc này vô cùng trắng bệch và kh·iếp sợ, bởi vì ngoài dung mạo giống như ác quỷ ra thì đội quân này lại vô cùng hung hãn, khí tức mỗi người phát ra không thua kém gì trúc cơ kỳ võ giả.
Đây không phải 1000 người mà là 1000 tên quái vật a.
"Đại Diệp vương triều của chúng ta có những tướng sĩ này sợ gì một trận chiến!"
Binh bộ Thượng thư vuốt vuốt sợi râu trắng bóng, thần sắc kích động nói.
Diệp Hải liếc nhìn một nghìn tên thây ma trước mặt, lộ ra vẻ mặt hài lòng. chỉ ngắn ngủi vài ngày tiêu diệt ba đại tông môn cùng ba đại ma tôn, những tên võ giả này đều hóa thành thây ma chiến sĩ hung hãn không s·ợ c·hết.
"Quân sư Võ Minh Chiếu nghe lệnh!"
Võ Minh Chiếu đứng ra khỏi đội, hơi quỳ một chân xuống trước mặt Diệp Hải. nói :
"Thần nghe lệnh."
" Tập hợp hai triệu binh sĩ ra tiền tuyến đi theo Huyết U tướng quân, còn ngươi theo trẫm xuất phát vào lãnh thổ ba nước, hôm nay trẫm muốn tự tay diệt tuyệt ba nước sinh linh!"
Nói xong. Diệp Hải vung tay lên liền ngồi lên chiến mã, sau đó hơn một nghìn tên thây ma binh sĩ trùng trùng điệp điệp nối đuôi theo sau, chớp mắt đã ra khỏi cổng thành.
Ngay khi đại quân ra khỏi thành thì hai tên cấm quân vẻ mặt có lo lắng, "Bệ hạ, chúng ta có cần phái thêm binh sĩ đi cùng chúng ta không?"
"Không cần."
Diệp Hải khoát tay, chậm rãi nói:
" Mình trẫm với quốc sư là đủ, các ngươi thân là cấm vệ quân thì phải ở đây giữ gìn trật tự hoàng cung, phòng kẻ có ý đồ xấu nhân lúc trẫm rời đi lại tu hú chiếm tổ."
"Vâng."
Hai vị phó, trưởng cấm vệ quân chắp tay tuân mệnh, nhưng là nhưng trong lòng còn vẫn như cũ thập phần lo lắng, hoàng thượng, thật có thể cùng một nghìn tên quái dị này diệt tuyệt tam quốc sinh linh được sao?
Bọn hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, hiện tại khi hoàng đế rời đi thì bọn họ phải ở lại giữ gìn trật tự, tránh người dân hoảng loạn.
. . .
Ba giờ sau..
Cách biên giới Đại Diệp Quốc ba nghìn cây số về phía đông nam, chính là Thập Phương lĩnh, mà thập phương thành lại xây dựng lên dưới chân núi thập phương lĩnh.
Một chi q·uân đ·ội đang tiến dần tới Thập phương thành, động tĩnh vô cùng lớn.
Mà người đang thống soái đội quân này chính là Hoàng Tú, nhị hoàng tử của Hạ quốc.
Lúc này Hoàng Tú đang ngồi ở bên trong cỗ xe ngựa vô cùng xa hoa và trang trọng, mà hắn hai bên cánh tay hắn thì có hai đại mỹ nhân đang mềm mại tựa vào lòng hắn, còn đút cho hắn ăn rượu hoa quả, cùng bánh trái thơm ngon, lâu lâu Hoàng Tú lại vỗ mông hoặc xoa mạnh một cái, khiến hai đại mỹ nữ cười khúc khích, cảnh tượng vô cùng diễm lệ.
Nhị hoàng tử Hoàng tú vì muốn lập công liền sai khiến thuộc hạ rủ sứ giả hai nước đi tới quốc đô Đại Diệp để tuyên hàng, tuy nhiên thứ được đưa trở về lại khiến hắn vô cùng phẫn nộ, khi mở ra toàn thấy thịt vụn cùng xương cốt, khiến sắc mặt nhị hoàng tử vô cùng khó coi.
Hôm qua sau khi cử ba tên sứ giả rời đi chiêu hàng, hắn vô cùng mong đợi hoàng đế mới của Đại Diệp sẽ chấp nhận điều kiện đó, thì biến tướng hắn sẽ được phụ hoàng trọng dụng hơn thái tử, có thể sau này lại có thể ngồi lên ngai vàng.
Nhưng thứ được trở về lại là đống t·hi t·hể băm toái đến tởm lợn.
Điều này khiến cho tam quốc hoàng đế cùng tam quốc tướng lãnh vô cùng phẫn nộ, mà người khởi xướng ra đề nghị, là hắn, bị phụ hoàng quở trách một phen, trong lòng đang vô cùng tức tối.
"Báo cáo, phía trước phát hiện một chi q·uân đ·ội nhỏ tầm mấy ngàn người của phía Đại Diệp vương triều đang đi vào lãnh thổ của Hạ quốc chúng ta."
Ngay khi Hoàng Tú đang vui đùa cùng mỹ nhân thì đột nhiên, một tên trinh sát cưỡi khoái mã chạy tới bên ngoài thùng xe, bẩm báo quân tình.
"Đại Diệp vương triều q·uân đ·ội xâm nhập cảnh nội? Ngươi xác định?"
Hoàng Tú nghe vậy vô cùng kinh ngạc, Đại Diệp vương triều lại mang mấy ngàn người x·âm p·hạm biên giới của Hạ quốc, đây không phải là não nhúng nước hay sao?
Đây không phải là tìm c·hết sao?
"Ha ha a . . ."
Không riêng gì nhị hoàng tử Hoàng Tú cười to, mà những tướng sĩ khác của hắn cũng ôm bụng cười sặc sụa.
Hơn nghìn người dám xâm nhập Hạ quốc, đây là tặng miễn phí đầu người hay gì?