Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Cấp Ma Đạo Hệ Thống

Chương 86: Cầu hòa? Đi chết đi!




Chương 86: Cầu hòa? Đi chết đi!

"Ba vị sứ thần đến hoàng cung là vì vấn đề hòa đàm hòa bình?"

Từ bên trong văn võ thần tướng xuất hiện một lão giả lông tóc bạc phơ, đây là lãnh tụ của Nội các Học sĩ, có nhiều đệ tử nho sinh nhất cả nước.

"Không sai."

Hạ quốc sứ thần ánh mắt âm hiểm gật gật đầu, "Hôm nay ba người chúng ta đén đây chính là vì để cho Võ Nguyên, à không là Đại Diệp vương triều các ngươi một cơ hội sống. chỉ cần Đại Diệp vương triều chấp nhận ba điều kiện của chúng ta thì chúng ta sẽ nói đại quân thu binh về nước."

Quần thần nghe vậy lập tức tỉnh táo, ánh mắt nhao nhao nhìn phía Diệp Hải, vẻ mặt mang theo vẻ mong mỏi cùng trông mong, dù sao đang yên đang lành ai lại muốn đi c·hết trở thành gia nô vong quốc?!

"Nói nghe một chút."

Trên khuôn mặt Diệp Hải chỉ hiện một vẻ lạnh lùng vô cảm, thanh âm trầm thấp nói.

"Thứ nhất, Đại Diệp vương quốc phải ký kết thỏa thuận thuần phục dưới sự bảo vệ của ba quốc, cũng phải bồi thường tổn thất tiền mà ba quân hành quân đã phải chi trả, là hơn ba tỷ thỏi vàng bốn số chín, hoặc là mười ngàn linh thạch trung phẩm. "

"Thứ hai, Đại Diệp phải cắt ra ba thành phố lớn nhường cho ba quốc, phân biệt là Nam minh thành nhường cho Hạ quốc, Tây Hoa thành thì cắt nhường cho Triệu Quốc, Bắc Câu thành thì cắt nhường cho Tống nam quốc."

"Thứ ba, Đai Diệp phải giải tán q·uân đ·ội, sau này an nguy của Đại Diệp sẽ do ba quốc phụ trách bảo vệ."

Sau khi sứ giả Hạ quốc nói xong thì phía trên triều đình lập tức lại yên tĩnh lạ thường đến nỗi cũng có thể nghe đươc cả tiếng kim rơi.

Ngay cả những vị văn thần võ tướng lúc trước mở miệng xin cầu hòa cũng lập tức ngậm miệng.

Bởi vì bọn hắn minh bạch điều kiện hà khắc như vậy chẳng khác nào Đại Diệp thật sự vong quốc.

Cắt đất bồi thường, lại còn là ba thành phố lớn nhất của Đại Diệp quốc, độ phồn hoa chỉ sau hoàng thành, chẳng khác nào làm kinh tế của cả quốc gia lập tức bị t·ê l·iệt, chưa kể đến nhân tài bị xói mòn nghiêm trọng.

Còn bồi thường mười triệu linh thạch trung phẩm thì cơ hồi là tám mươi phần trăm quốc khố, đương nhiên không thể lấy ra vì triều đình vận chuyển cần tiền tại rất lớn, như sinh hoạt của hoàng đế, đồ ăn, rồi tiền lương các quan,..

Chưa kể giải tán q·uân đ·ội, chẳng khác nào mặc kệ người ta chà đạp, uy h·iếp, gây khó dể, sống dưới sắc mặt của người khác.



Diệp Hải cười lạnh, mưu tính của tam quốc hắn chỉ liếc là nhìn thấy, bởi vì đối phương hẳn có đặc thù con đường tìm hiểu được tin tức hai vị lão tổ cuối cùng của Võ Thị vì nội đấu tranh dành ngai vàng đã bị g·iết, cho nên quốc lực của Đại Diệp quốc cao tầng bị tiêu diệt hầu như không còn, nếu ba quốc liên hợp lại có thể san phẳng Đại Diệp quốc.

Tam đại quốc sở dĩ còn nguyện ý đưa ra điều kiện như vậy mà không tổng tiến công dĩ nhiên không phải bởi vì lòng dạ thương hại, một là sợ chó cùng đường dứt dậu, hai là muốn biến Đại Diệp quốc dần dần bị phân tán sức mạnh, lâu dần cả quốc gia liền bị đồng hóa.

"Đây chính là điều kiện của chúng ta, nếu ngươi đáp ứng, ngươi có thể tiếp tục làm hoàng đế Đại Diệp, nếu như hông đáp ứng chỉ sợ ngay cả tính mạng đều khó bảo toàn."

Hạ quốc nam tử nhếch miệng cười một tiếng.

"Ba vị sứ thần đã nói ra điều kiện của mình, tin tưởng chúng ái khanh đều nghe được."

Ánh mắt Diệp Hải hờ hững, dò xét quần thần, nói: "Các ngươi cảm thấy thế nào?"

Quần thần đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không ai dám nói ra ý kiến của bản thân.

Mọi người đều là nhân tinh, biết nói ra chắc chắn sẽ c·hết.

Nhưng bất chợt vị lão giả tóc trắng lại tiếp tục bước ra, chính là nội các học sĩ lãnh tụ, chỉ thấy lão giả vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói:

"Bệ hạ, Lão thần cảm thấy về việc cầu hòa chưa chắc không thể cân nhắc một hai . . ."

"Chiến thì phải c·hết, cầu hoà là vẫn còn có một tia sinh cơ."

"Nếu có thể giữ lại được ba thành lãnh thổ cũng tốt, sau này Đại Diệp chúng ta có thể đông sơn tái khởi."

". . ."

Lão giả nội các học sĩ có uy vọng rất lớn trong quần nho, cho nên có mấy tên quan viên cũng liếc nhau, sau đó phụ họa.

Nhưng mà ánh mắt Diệp Hải lại trở nên tàn khốc, "Huyết U tới, lập tức hành quyết xử tử đám người dám nói cầu hòa này ngay tại đây cho trẫm!"

Sắc mặt của đám nho sĩ lóe lên vẻ sợ hãi, hiển nhiên không nghĩ đến thái độ của Diệp Hải lại kiên quyết như vậy !



"Bệ hạ, không thể hành động theo cảm tính a!"

"Âaa....Diệp Hải cẩu tặc ngươi c·hết không liền lành..."

Diệp Hải vừa dứt lời thì thân ảnh của Huyết U đột ngột biến mất, sau đó trog chớp mắt đã đi tới trước mặt nội các lão giả.

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, bàn tay của Huyết U vươn ra đặt l·ên đ·ỉnh đầu của Nội các lão giả.

!Răng!Rắc~

Chỉ thấy Huyết U sinh sinh mạnh mẽ bức đầu lão giả rời khỏi cổ, trong chớp mắt. máu tươi từ cổ phun ra như suối, văng tràn lan ra xung quanh.

Trùng hợp chính là không biết vô tình hay cố ý, máu tươi của nội các lão giả văng dính về phía bốn tên sứ giả đứng gần đó khiến bốn người thầm mắng xúi quẩy, vội vàng né tránh.

Những tên quan văn còn lại sợ mất mật vội vàng chạy trốn, nhưng đám phàm nhân này sao có thể thoát khỏi tay Huyết U? trông chốc lát mỗi bước đi của Huyết U là một cái đầu bị bức xuống, trong thoáng chống hơn mười vị quan văn học sĩ lên tiếng phù trợ liền bị bức đầu c·hết.

Ánh mắt Diệp Hải lạnh lùng nhìn qua phía văn võ bách quan, âm u nói:

"Còn ai dám nói lời đại nghịch bất đạo, c·hết !"

"Diệp Đế, ngươi đừng có không muốn uống rượu mừng mà chỉ uống rượu phạt!"

Hạ Quốc sứ thần lập tức biến sắc, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Hải lại cự tuyệt cầu hòa, bất mãn nói: "Đợi khi đại quân đến, cho dù ngươi là hoàng đế, cho dù ngươi quỳ xuống giống như chó mất chủ cầu xin ba người chúng ta cũng không thể cứu được cẩu mệnh của ngươi!"

"Châu chấu đá xe! Ngươi đang tự tìm c·ái c·hết cẩu hoàng đế!"

Triệu quốc sứ thần cùng Tống nam quốc sứ thần ngón tay chỉ vào mặt Diệp Hải, hung hăng quát to, sau đó bọn hắn đưa ánh mắt về phía văn võ bá quan, vung tay hô to,: "Chư vị, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn chôn cùng một chỗ với thằng ngu hoàng đế này hay sao? Nếu như bây giờ các ngươi cùng chúng ta liên thủ chém c·hết tên hôn quân vô đạo này!"

Nhưng mà cho dù ba quốc sứ thần có nói thiên hoa loạn trụy cỡ nào thì văn võ cả triều không ai hưởng ứng gì.

Mẹ trứng, linh hồn của bọn hắn bị Diệp Hải không chế sinh tử chỉ trong nhất niệm, giờ thằng ngu nào dám hưởng ứng chỉ có tìm c·hết.



Chưa kể hành động chém g·iết quân thần của Huyết U làm bọn họ sợ mất mật, nào dám lên tiếng câu nào?!

Diệp Hải lẳng lặng nhìn ba tên sứ giả nháo kịch, xoay lưng thoải mái đổi tư thế nằm, sau đó dường như cảm thấy hết thú vị, liền lười biếng địa phất phất tay, nói: "Huyết U, đem ba thằng ngu này tại chỗ phanh thây, sau đó sai người đưa t·hi t·hể ba thằng ngu này về thôi."

Vừa dứt lời, Huyết U liền như u linh lướt tới sau lưng ba người bọn họ, ánh mắt Huyết U tràn đầy bạo ngược cùng khát máu,

"Thằng nhãi ranh ngươi dám? !"

Ba vị sứ thần cảm giác được một loại cảm giác t·ử v·ong đang bao phủ khi Huyết U nhìn chằm chằm bọn hắn, khiến lông tơ toàn thân bọn hắn dựng đứng lên, Hạ quốc sứ giả cố lấy lại bình tĩnh quay mặt nhìn về phía Diệp Hải hét lên, "Diệp cẩu, ngươi là đang đùa với lửa! Ngươi dám động một cọng tóc gáy của chúng ta thì đại quân đến sẽ đem toàn tộc ngươi bầm thây vạn đoạn, đừng ngu xuâtn nhất thời."

"Trước tiên cắt lưỡi bọn hắn trước."

Khóe miệng Diệp Hải lóe lên vẻ tàn khốc, tà dị nhìn về phía ba vị sứ giả.

"Cẩu hoàng đế, ta xxxx mẹ ngươi, ngươi c·hết không an lành!"

Ba người chưa kịp nói dứt câu liền bị Huyết U chậm rãi cắt đứt đầu lưỡi, sau đó Huyết U chỉ đơn giản dùng một kiếm mà có thể lập tức phân thân thể con người ra thành ba ngàn miếng thịt, độ dầy bằng nhau, cho dù vua đầu bếp kiếp trước ở địa cầu có thấy cũng phải ngã mũ thán phục.

Trong chớp mắt, thân thể ba người chỉ còn lại từng cái bạch cốt, khí quan cùng nội tạng cũng đồng thời bị xếp ngay ngắn dưới đất, tạo thành một cảm giác vô cùng rùng rợn, khiến người ta sởn gai ốc.

Huyết U ưu nhã nhìn xem tác phẩm nghệ thuật của mình, sau đó hướng ánh mắc đắc ý nhìn Diệp Hải, nói:

"Bệ hạ, xem ta làm tác phẩm này đẹp không?"

Diệp Hải lười biếng đưa mắt nhìn về phía Huyết U, chỉ thấy ba bộ xương cốt nhuộm máu tươi rò rỉ từng giọt một trên mặt sàn, hai chân quỳ xuống như đang tạ tội, da thịt của bọn họ được cắt thành chín nghìn miếng thịt không to không mỏng, kích thước đều tương đương, và đống lát thịt người này được xếp ngay ngắn trước mặt ba bộ xương, ở trên các miếng thịt là các cơ quan như tim gan tỳ phổi, ruột được uốn lượn thành hình vòng cung để trang trí, còn trên khúc ruột.

Và điểm gây chú ý nhất chính là ba miếng da mặt người mỏng như giấy được xếp ngay ngắn lên trên cùng, trên miếng da mặt người này đều đang rỉ máu, khuôn mặt của ba tấm da mặt người này đều vặn vẹo, hiển nhiên chủ nhân của bọn chúng đã trải qua cảm giác thống khổ nhất trước khi c·hết.

Diệp Hải chậc chậc khen ngợi, :

"Tác phẩm đẹp đấy, rất có chiều sâu về kiếm pháp cùng với cái nhìn nghệ thuật."

Bách quan câm như hến.

Bọn hắn không nghĩ đến Diệp Hải cùng Huyết U lại biến thái như vậy.