Chương 65: Sát thẳng tới Kiếm Nguyên Tông!
~Phốc!"
Hộ thể pháp lực của Lâm Hồng trong nháy mắt phá toái, Diệp Hải quyền kình thế như chẻ tre đấm thẳng vào phổi của Lâm Hồng.
Nếu là bình thường thì Diệp Hải sẽ chẻ đôi người của Lâm Hồng hoặc là đánh nổ cả thân thể, nhưng sau khi biết máu của hắn có thể tạo ra nô bộc mạnh mẽ như Huyết U, và Huyết U có thể điều khiển t·hi t·hể cho nên Diệp Hải sẽ cố gắng khiến cho kẻ địch c·hết toàn thây.
Lâm Hồng đã bị đứt lìa hai bàn tay, ngay cả giơ tay ngăn trở cũng làm không được.
Một đấm của Diệp Hải liền đấm thẳng vào phổi, chấn nát trái tim, Lâm Hồng lực tức liền hóa thành thanh âm nhắc nhở:
"Đinh! Sát sinh điểm +900.000"
Vô số máu tươi cùng nội tạng mảnh vỡ từ trong miệng, hốc mắt, lỗ mũi của Lâm Hồng trào ra, Diệp Hải âm thầm gật đầu, cuối cùng cũng lưu lại toàn thây, tuy thiếu mất hai bàn tay nhưng Diệp Hải có thể gắn nó trở lại như ban đầu, dù sao thì n·gười c·hết chỉ cần nối lại xương cốt là được, không phải như người sống phức tạp cần phải chữa trị kinh mạch các thứ.
Địa Nguyên tông chưởng môn, nữa bước kim đan võ giả, c·hết!
Diệp Hải liếc nhìn đám đệ tử Địa Nguyên Tông, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, nói:
"Hắc hắc các con kiến hôi, ta cho các ngươi ba mươi giây đi trốn, ai bị ta bắt được thì chỉ còn đường c·hết,bị ta đánh cho nát vụn, nghe không?"
Nghe thấy lời nói tàn nhẫn của Diệp Hải, đám đệ tử vô cùng hoảng sợ, hai chân run lên.
"Nhanh, mau trốn, mau trốn a! !"
Không biết là ai hô một tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lúc này.
Sau đó.
Vô số người xoay người chạy, phản ứng nhanh đã sớm chạy không có ảnh.
Chưởng môn cường đại như vậy đều bị g·iết một cách tàn bạo, bọn họ những con kiến hôi này nếu ở lại chẳng khác nào thọ ông ăn thạch tín, muốn c·hết!
Không ai còn có đấu chí, cơ hồ bị sợ mất mật, bất luận là chân truyền đệ tử, nội ngoại môn đệ tử, hay là tạp dịch, chấp sự đám người liền như ong vỡ tổ chạy xuống núi.
Tất cả mọi người đang lẩn trốn, sợ tên tiểu nam hài đứng ở sau lưng đuổi theo bóp c·hết bọn hắn.
Diệp Hải đứng tại chỗ, mặc cho những đệ tử này đào tẩu, hắn hoàn toàn không thèm để ý.
Không phải bởi vì hắn đột nhiên nhân từ, mà là do hắn đã thả đám ác hồn ra ngoài từ lúc nãy.
Hắc hắc! Dù sao cho người khác hi vọng rồi lại đi tới bóp c·hết thì sẽ thú vị biết bao nhiêu.
Lúc này Diệp Hải cũng ngay lập tức hiểu rõ vì sao đám phản diện cường giả lại chậm chạp không động thủ với nam chính mà lại thích nói nhiều, rồi gì mà từ từ t·ra t·ấn, hiển nhiên là bọn hắn g·iết người quá nhiều cho nên bị ngán, đối với sâu kiến thì sẽ không nhịn được nhây ra để cho nam chính chạy thoát rồi phản sát.
Nhìn xuống t·hi t·hể của Lâm Hồng, Diệp Hải hài lòng gật đầu, thầm nghĩ:
"Xem ra hình thái chiến đấu thứ hai của ta mạnh ngang với võ giả tu vi Kim Đan trung kỳ nếu nắm giữ võ học cao cấp, hình thái thứ nhất cũng có thể đánh bại võ giả tu vi kim đan trung kỳ mới đột phá, cũng xem như cũng được. Còn hình thái như ba xem như Kim Đan hậu kỳ cũng có thể ngạnh kháng."
Hình thái thứ nhất chính là chỉ sử dụng lực lượng thân thể để đánh nhau.
Hình thái thứ hai chính là phối hợp với đao ý, hoặc là bạo phát võ kỹ.
Hình Thái thứ ba chính là thi triển Sát Thần Ma Đao.
"Thân thể đều chưa bị tổn thương chút nào, chủ yếu là gia hỏa này thực sự không góp sức, công kích mang theo thương tổn cực kì nhỏ. Còn về nâng cao chiến đấu thì nên tu luyện thêm một bộ Quyền Pháp để hoàn thiện hình thái thứ hai."
Đối tại thực lực của bản thân, Diệp Hải sơ bộ nắm chắc, tuy hắn chưa gặp mấy tên thiên tài hay thiên kiêu, nhưng ở địa phương nhỏ này lại có thể quét ngang.
Mắt thấy đám sâu kiến đều bị ác hồn g·iết c·hết, Diệp Hải liền hài lòng gật đầu. Chuẩn bị đi tới hai đại tông môn còn lại.
Diệp Hải đang có trong tay hơn mười triệu điểm sát sinh, tuy nhiên hắn không vội đột phá, một phần là ở địa phương nhỏ này không ai g·iết được hắn, một phần là Kim Đan kỳ đột phá lại phải gặp lôi kiếp, thì sẽ đối diện với thiên đạo, cho nên hắn muốn sau khi đồ sát hết thảy thế lực võ giả ở Võ Nguyên Quốc, sau đó lấy được năm vé quay thưởng thiên cấp đồ vật, thì mới an tâm đi đột phá.
-----------
Một giờ sau..
Lúc này Diệp Hải đứng ở dưới một ngọn núi cao tên là Lăng Kiếm Sơn.
Ngọn núi này là ngọn núi cao nhất ở Võ Nguyên quốc, đồng thời cũng là ngọn núi có linh khí thịnh nhất.
Đi thẳng lên vô vàn bậc thang cao v·út, một tòa sơn môn nguy nga từ trong mây mù lộ ra.
Kiếm Nguyên tông!
“Tiểu tử ngươi là ai, phụ thân mẫu thân đâu mà đi lạc lên sơn môn của tông ta!” Diệp Hải vừa bước về phía cổng của Kiếm Nguyên Tông, lập tức hai tên đệ tử coi cửa bước tới quát hắn.
"Ta thật nhỏ như vậy sao?" Diệp Hải sắc mặt không tốt lắm, ngó nghiêng hai tay hai chân của bản thân, nghi hoặc nói thầm.
“Là người tiễn các ngươi lên đường!” Diệp Hải cũng lười suy nghĩ, dứt khoát tát một cái, hai thủ vệ canh cửa c·hết ngay tại chỗ, hóa thành mưa máu thịt vụn.
“Nghe nói, tông chủ Kiếm Nguyên tông tên là Lưu Cẩn?"
Ầm một tiếng, Diệp Hải vỗ tan cánh cửa lớn, đồng thời, giọng hắn tựa như sấm rền, trong nháy mắt truyền khắp Kiếm Nguyên tông.
“Ai, là ai dám dương oai ở Kiếm Nguyên Tông ta?”
“Lại có người khiêu khích Kiếm Nguyên Tông, chán sống rồi sao?”
"Mẹ kiếp, tới cửa khiêu khích cũng chỉ là một tên tiểu nam hài, đúng là muốn c·hết, có điều tên này có vẻ cũng có chút bản lĩnh, nhưng từng tuổi này thì ăn no cũng chỉ là luyện thể cảnh ba bốn trọng mà thôi, không biết con cái nhà ai không có giáo dưỡng vậy?”
Đệ tử Kiếm Nguyên Tông đều bị kinh động, rất nhanh đã có người phát hiện sự tồn tại của Diệp Hải.
“Tự tìm đường c·hết, tiểu thí hài, dám phá hỏng sơn môn của chúng ta! C·hết đi!”
Trong đám người, bỗng nhiên có một gã đệ tử chạy như bay ra, rút kiếm quát lớn: “Giết!
Dứt lời, đệ tử này liền xông đến trước mặt Diệp Hải, nhưng mà Diệp Hải cũng không nhìn hắn một cái, chỉ vươn ra hai đầu ngón tay, trực tiếp kẹp lấy trường kiếm.
Phanh! Trường kiếm gãy làm đôi!
“Ngươi đã không ra, vậy ta chỉ đành g·iết sạch người Kiếm Nguyên Tông, sau đó lại đến tìm ngươi!”
Diệp Hải hừ lạnh một tiếng, rồi vung tay đẩy một cái, đệ tử kia kinh hãi, thắc mắc tại sao mình lớn hơn nhưng sao tu vi lại chênh lệch lớn như vậy?
Đệ tử kia b·ị đ·ánh bay lên trên không, phun máu phè phè, cuối cùng bay ngược vào trong đám người phía sau.
Sau đó ở trong đám người, đệ tử kia trực tiếp nổ tung, tạo thành một luồng xung kích vô cùng đáng sợ. Đệ tử Kiếm Nguyên Tông vây quanh Diệp Hải lập tức ngã xuống từng mảnh.
Tất cả mọi người khó có thể tin, đây là tiểu hài tử sao?
"Không, hắn đang ngụy trang thành tiểu hài tử, thật sự hắn yếu nhất cũng là Trúc Cơ kỳ cường giả, hẳn là một tên ma tu đoạt xá sống lại, tông chủ, mau ra đây cứu chúng ta!"
Có một đệ tử trọng thuơng còn chưa c·hết, trong lòng bi phẫn hô lớn.
“Ma đầu ngươi là ai dám đi giương oai ở địa bàn tông môn chính đạo? Qủa nhiên là ma tu đoạt xá!” Một người đàn ông trung niên chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo ý cười, đối với sự cường đại của Diệp Hải hắn căn bản không để ở trong mắt. Dù sao ma tu dùng thủ đoạn đoạt xá cấp thấp như vậy hẳn là phế vật.
Dù sao thì đoạt xá thì ký chủ sẽ bị nguyền rủa, tuổi thọ cũng giảm, đột phá đại cảnh giới bị thiên đạo chú ý, không cẩn thận là hình thần câu diệt.
Thay vì thế tìm kiếm thiên tài địa bảo gây dựng lại nhục thân, hoặc chuyển tu hồn đạo luôn thì sẽ không bị thiên đạo chú ý nhiều như đoạt xá, vì đoạt xá là thủ đoạt c·ướp tính mệnh của người khác mà sống lại, trời đất không dung.
“Địa Nguyên tông tông chủ có nói với ta như vậy, sau đó hắn ngủm rồi!” Diệp Hải nhe răng, cười lạnh nói.
"Ngươi là tên ma đầu cách đây một giờ hủy diệt địa nguyên tông, trước đó là hai đại ma tông?" Sắc mặt Lưu cẩn khẽ biến, hoảng hốt hỏi.
"Đúng vậy, bây giờ đến phiên ngươi và tông môn của ngươi đều phải c·hết!" Diệp Hải cười cười, khóe mắt lóe lên từng tia thị huyết.
Bước chân Lưu Cẩn dừng lại, trong thoáng chốc một cỗ sát khí phóng lên trời.
“Cẩu vật ta liều mạng với ngươi, chém g·iết tên ma đầu như ngươi trừ hại cho dân, nếu tới đây thì c·hết đi cho ta!” Lưu Cẩn nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó bay lên trời, một chưởng vỗ xuống, từ trên không đã huyễn hóa ra một cự thủ bao trùm xuống mặt đất.
Kiếm Nguyên tông tông chủ Lưu Cẩn tu vi không tệ, cũng là nữa bước kim đan.
Ánh mắt Diệp Hải lạnh lùng,sát ý nghiêm túc, một tay chống đỡ bầu trời, đại thủ hư ảo của Lưu Cẩn lập tức bị hắn dùng một quyền đánh vỡ.