Chương 66: Đối đầu với Kim Đan võ giả!
"Thật mạnh, không hổ là tên ma đầu đã diệt địa nguyên tông cùng thi quỷ tông, huyết ma tông." Lưu cẩn ngự không trên trời, thấy Diệp Hải cường đại như vậy, trong lòng Lưu Cẩn lóe lên một tia kiêng kỵ.
Diệp Hải vận chuyển pháp lực ít ỏi của bản thân ngự không, sau đó lao thẳng tới Lưu Cẩn như lưu tinh, trường đao trong tay lóe ra, hắn muốn tốc chiến tốc thắng vì còn Thiên Nguyên tông nữa mới xem như diệt hết chính đạo tông môn, với lúc nãy ở địa nguyên tông hắn đã kiểm tra được thực lực của mình nên không dây dưa dài dòng ở Kiếm Nguyên tông, tốc chiến tốc thắng.
"Hừ, so về tốc độ ta Lưu Cẩn chưa sợ ai." Lưu Cẩn thấy Diệp Hải lao mạnh đến, lập tức Di hình hoán ảnh, trong chốc lát dịch chuyển ra xa.
Diệp Hải thi triển mấy lần Huyết Quang thuật t·ruy s·át nhưng đều bị Lưu Hải né tránh được hết.
"Sau trận này nên kiếm một môn võ kỹ tốc độ mới." Diệp Hải nhíu mày, hơi khó chịu nói thầm.
“Ngươi mà không chiến thì ta diệt sạch tông môn ngươi trước!”
Diệp Hải hai chân phát lực nhảy lên, trực tiếp quay đầu lại g·iết vào trong đám đệ tử Thiên Kiếm Tông, trông như một con Hung Thú săn mồi, tốc độ như chớp dật.
"Nếu ngươi không xuống đánh một trận đàng hoàng, ta sẽ g·iết cả tông của ngươi! Xem ngươi có dám bay tiếp không."
Lưu Cẩn giận dữ hét: “Thằng nhãi ranh, ngươi dám!”
Lưu Cẩn không còn cách nào khác phải quay đầu xuống ngăn cản Diệp Hải tàn sát đệ tử của hắn.
Kẻ này nhất định phải g·iết!
Cảm thấy Lưu Cẩn từ phía trên đánh tới, Diệp Hải cười lạnh, một chưởng vỗ bay một tên đệ tử Kiếm Nguyên tông, đồng thời xê dịch bước chân, xoay người tay biến thành trảo, ầm vang v·a c·hạm với thủ chưởng của Lưu Cẩn.
Cự trảo của Diệp Hải đối kháng với thủ chưởng của Lưu Cẩn, một cỗ lực lượng ầm vang bộc phát.
~răng rắc!
Lưu Cẩn biến sắc, hắn ta cảm nhận được vĩ lực từ cự trảo của đối phương truyền tới, vậy mà khiến hắn ta không cách nào phản kháng vọt thẳng vào phía trước tông vào vô số kiến trúc sau lưng, tay trái liền b·ị đ·ánh đến vỡ xương.
“Làm sao có thể?”
“Ngươi rốt cuộc ở cảnh giới nào?”
Lúc này Lưu Cẩn thật sự sợ rồi, một tên ma tu dùng thủ đoạn đê tiện đoạt xá sao lại có được thực lực cường đại như vậy, chẳng lẽ là vô thượng cường giả đoạt xá sống lại?
Diệp Hải không trả lời, chỉ nhẹ nhàng biến trảo thành chỉ đâm tới ngực Lưu Cẩn một cái, Lưu Cẩn liền phun máu bay ngược ra xa.
“Ta đánh không lại hắn!” Lưu Cẩn phun ra ngụm máu tươi đi kèm với mảnh vụn nội tạng, sắc mặt trắng bệch đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, khó tin nói.
Hắn cảm giác sinh mệnh lực đang trôi qua rất nhanh, Lưu Cẩn gắng gượng đau đớn đứng dậy, hướng về Kiêm Nguyên Nhai gầm lên:
“Chưởng môn đời thứ hai mươi Lưu Cẩn, thỉnh lão tổ xuất quan!”
Bỗng nhiên, Lưu Cẩn hồi quang phản chiếu dùng hết sức hét lớn một tiếng, khiến cả Kiếm Nguyên tông đều chấn động.
“Ồ lại có một lão bất tử ngủ say để đình chỉ thọ nguyên, quả nhiên Kiếm Nguyên tông ngươi vẫn còn con bài chưa lật như vậy mới ẩn ẩn làm tông môn đứng đầu trong ba đại tông môn chính đạo!” Khóe miệng Diệp Hải cười khẩy.
Lập tức hắn quay đầu, trên đại điện Kiếm Nguyên tông xuất hiện một lão nhân. Lão nhân kia bước một bước, vậy mà trực tiếp xuất hiện ở chỗ giao chiến của Diệp Hải và Lưu Cẩn.
“Kim Đan tiền kỳ?!Không đúng, chí ít là Kim Đan hậu kỳ” Diệp Hải hơi nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt lấp lóe vẻ hưng phấn. Lâu như vậy rồi hắn còn chưa gặp một ai có tu vi Kim Đan kỳ để chiến đấu, nay gặp nhưng tu vi cao dọa người, tuy rằng lão giả trước mắt huyết khí suy bại, tuổi tác đã già, nhưng kim đan hậu kỳ tu vi vẫn có uy lực chấn nh·iếp, dù sao gừng càng già càng cay ai biết được lão già này có sát chiêu hay bảo bối nào đó thì sao.
Lão giả cười nói: “Tiểu hữu rốt cuộc vì sao muốn tiêu diệt Kiếm Nguyên tông của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta làm gì đắc tội với tiểu hữu hay sao?”
“Ta cần tính mạng của các ngươi để tu luyện!”Diệp Hải thản nhiên nói.
Lão giả sắc mặt hơi giận dữ, nhưng vẫn nhịn được, giả vờ cười nói: “Núi này đã từng là một nơi hoang vu, không người hỏi thăm, một ngàn năm trước có một thiên tài tuyệt diễm chấn động Hạ Châu, ngao du khắp tứ phương, cuối cùng tu thành Nguyên Anh kỳ, lập chí làm đại tông thiên hạ, chọn núi này làm nơi khai sơn, đặt tên là Kiếm Nguyên Tông!”
“Hắn có mang theo một lão bộc, cũng dạy lão bộc đó tu luyện, về sau hắn muốn tìm ra đại đạo chân chính, nên đã để lại lão bộc thủ hộ tông môn, bản thân thì một đi không trở lại, đã được năm trăm năm rồi”
Diệp Hải như ngộ ra, gật đầu nói: “Cho nên ngươi chính là người lão bộc kia?hoặc rõ hơn là ngươi muốn nói cho ta biết, sau lưng sơn môn này có thể có một vị võ giả thiên tài Nguyên Anh kỳ, thậm chí là càng cao?”
“Tiểu hữu, đến đây dừng tay được rồi chứ? Kiếm Nguyên tông đã xuống dốc, thế giới này lại mạnh được yếu thua không có tông môn nào có thể vĩnh viễn trường tồn với thời gian, nhưng ngươi lại g·iết tới sơn môn ta, Kiếm Nguyên tông ta cũng không phải là không có lực lượng để phản kích ngươi, nhưng ta chỉ muốn dừng lại ở đây thôi, chúng ta có thể bồi thường bất kỳ thứ gì tiểu hữu muốn, linh thạch, pháp khí, đan dược, thậm chí cả Địa giai hạ phẩm công pháp, ý tiểu hữu thấy như thế nào?”
“Lão tổ, không thể!” Lưu Cẩn kêu lớn.
“Ngậm miệng, Kiếm Nguyên tông từ lúc nào trở thành Lưu gia nhà ngươi?” Lão giả quát lên.
“Ta không đồng ý!” Diệp Hải lắc đầu nói: “Mạnh được yếu thua là quy luật tự nhiên không thể tránh né, cho nên hôm nay ta cần tính mạng của các ngươi để thành toàn tu vi của ta, công pháp của ta g·iết người là có thể mạnh lên, cho nên hôm nay một là các ngươi bị ta g·iết c·hết, hai là các ngươi g·iết c·hết ta, chỉ có một lựa chọn mà thôi!”
“Đã vậy. . ” Lão giả cười khẽ, ánh mắt đột nhiên hiện đầy hung quang, trong tay xuất hiện một cái mâm tròn, ném trên không, lập tức có một tòa trận hình hư ảo bay ra từ trong đó.
Sau đó, toàn bộ bầu trời Kiếm Nguyên tông liền hiện lên một tòa đại trận.
“Vậy ngươi hãy c·hết đi!”
Lưu Cẩn hơi sửng sốt, sau đó lại vui mừng, bởi vì Diệp Hải xâm nhập quá đột ngột, đến mức trận pháp hộ sơn còn chưa kịp mở ra.
Trên thực tế, hắn ta tuy là tông chủ cũng không thể hoàn toàn khống chế trận pháp này, không ngờ trận bàn hạch tâm trận pháp nằm trong tay lão tổ.
“Ha ha ha, hôm nay ngươi c·hết chắc rồi!”
“Đại trận Kiếm Nguyên tông ta chính là trận pháp Huyền cấp thượng phẩm, tên là Huyết Sát Trận, càng đánh lâu càng mạnh! Hôm nay, cho dù ngươi là Kim Đan kỳ võ giả cũng phải ngủm ở đây thôi, nói gì một tên nữa bước kim đan!”
Lưu Cẩn vô cùng đắc ý, ông ta cuối cùng cũng hiểu vì sao lão tổ lại nhiều lời với tiểu thí hài này, kẻ đã g·iết rất nhiều đệ tử của tông môn.
Thì ra là vì kéo dài thời gian để mở ra trận pháp!
Bây giờ trận pháp đã khai mở hoàn toàn, tiểu suc sinh này cho dù có cánh cũng không thoát được nơi đây.
Diệp Hải ngay lúc này cũng có thể dùng Thiên cấp đỉnh phong đao pháp, Sát Thần Ma Đao và hủy diệt trận bàn, thậm chí chém c·hết lão già kia nhưng hắn vẫn không vội ra tay.
Cứ để cho bọn chúng thấy được hy vọng, rồi dập tắt nó, khiến chúng càng thêm tuyệt vọng.
Giết người cũng muốn tru tâm!
Diệp Hải kiên nhẫn đợi lão giả kia bố trí xong hoàn toàn trận pháp, sau đó mới chậm rãi rút ra trường đao trong túi trữ vật, bàn tay thon dài nhỏ nhắn vuốt ve thanh trường đao, sát khí nghiêm nghị.
“Lão già, hôm nay là lần đầu tiên ta sát Kim Đan kỳ võ giả, cho nên ngươi hãy cảm thấy vinh hạnh đi!”
Rút đao!
Phảng phất nhiệt độ toàn bộ Kiếm Nguyên tông đều lạnh xuống. Ngay lập tức một cổ kinh người đao ý tản ra từ trên người Diệp Hải, đó là khí tức sát phạt thuần túy nhất, muốn phách khai thiên địa, trọng định càn khôn!
“Huyết Sát Trận, chiêu thứ nhất, Sát Ấn!”
Ngay khi Diệp Hải lấy đao ra thì lão giả đã cảm thấy bất ổn, đáy lòng hắn ta dâng lên hàn ý, khiến cho lão giả cảm thấy rùng mình. Lão giả ngay lập tức phải tung ra sát chiêu.
Trên không, linh khí tụ thành mây, một chữ “sát” màu đỏ như máu ầm ầm hạ xuống.
Nhưng mà Diệp Hải vẫn không thèm để ý, còn rất thản nhiên ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc chữ sát sắp rơi xuống, hắn mới vung đao lên.
"Sát Sinh Ma Đao đệ nhất trọng, Đao tẫn thiên hạ!"
Một đạo Huyết quang trong tức khắc xuyên qua hàng trăm mét trên không trung chém vào chữ sát, ngay lập tức chữ Sát sụp đổ!
Đao quang không có dấu hiệu suy yếu, lao thẳng lên bầu trời về phía lão giả!