Chương 36: Sát! sát! sát! (Cầu đề cử, cầu phần thưởng )
Mưa lớn như thác nước trầm trọng trút xuống trên thảo nguyên, rất nhanh liền tụ lại thành nhiều đầm nước lớn nhỏ.
Tiếng mưa rơi cuồng cuộn giống như từng tiếng trống trận vang lên chấn nh·iếp nhân tâm.
Diệp Hải ngồi trên lưng ngựa, đầu đội mũ rộng vành, ánh mắt lạnh lùng.
Thanh liên sơn mạch đang ở trước mắt, nếu nhìn từ xa nhìn tới có thể nhìn thấy trên đường chân trời tựa hồ có một cỗ mây đen cuộn lấy, tản ra khí tức ngột ngạt.
"Hiếm khi thấy võ giả thế lực lạc đàn, hôm nay ta sẽ kiếm được nhiều sát sinh điểm và huyết dịch để tu luyện huyết ma chi thể!"
Dưới vành nón lá,ánh mắt thị huyết của Diệp Hải khẽ thiêu đốt..
Dù sao ở những tiểu quốc như thế này rất ít có võ giả tồn tại độc lập, hoặc là tiến tới quốc gia cường đại hơn tìm kiếm cơ duyên, hoặc là gia nhập tông môn thế lực để bão đoàn sưởi ấm.
Nếu như may mắn gặp được tiểu thế lực võ giả lạc đàn, Diệp Hải liền không ngại tiến tới làm một trận sát lục.
Thanh liên sơn mạch, núi như kỳ danh.
Những cây cỏ trong sơn mạch này rậm rạp chằn chịch đang xen lẫn nhau, tạo nên một liên kết vững chắc. Cổ thụ tán cây cao to xếp thành nhiều hàng dài, hệ sinh thái quả nhiên trong lành.
Diệp Hải khẽ động, hắn phát hiện phía xa xa có mấy cái tiểu đội đang đi tuần sơn.
"Đáng c·hết, thời tiết này mưa như trút nước thật là khiến người ta tâm phiền."
Tiểu đội trưởng lau nước mưa tụ trên khuôn mặt thấp giọng mắng.
"Đúng vậy a, vì sao chúng ta phải khổ cực tuần tra bênngoài với thời tiết c·hết tiệt như thế này, đám người kia lại có thể ở trong căn phòng ấm áp hưởng lạc uống rượu ăn tiệc!"
Thủ hạ cũng rất là bất mãn.
"Tốt rồi, đi tuần xong 1 vòng này chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi một lát đi, uống chút rượu!"
"Là! Đại ca!"
Thủ hạ lập tức cao hứng hô lên.
Nhưng mà vừa dứt lời, sắc mặt tiểu đội trưởng lại khẽ biến sắc.
Hắn giống như là cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên quay người.
Chỉ thấy một đạo huyết quang như màu máu lóe lên, xé tan màn mưa, trong nháy mắt chém đứt cổ mười vị thủ hạ của hắn!
Mười người này thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đầu người rơi xuống đất!
"Người nào?"
Tiểu đội trưởng nổi giận gầm lên một tiếng, "Muốn c·hết!"
Hai tay của hắn lộ ra quyền sáo, giơ lên đón đỡ một đao của Diệp Hải.
Phanh!
Trước tiên, quyền sáo thế mà chặn lại được một đao của Diệp Hải, nhưng là vẻn vẹn chỉ như thế, một đao của Diệp Hải ẩn chứa lực lượng cường đại khiến hai cánh tay của tiểu đội trưởng nát bấy, ngoại trừ nắm đấm có đeo quyền sáo không b·ị t·hương, còn từ nắm đấm trở lên đều nát vụn xương cốt.
Hai tay rủ xuống, thân thể tiểu đội trưởng bị cỗ lực lượng cường đại ép quỳ xuống, thất khiếu chảy máu.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi cùng sợ hải liếc nhìn Diệp Hải.
Chỉ thấy một thanh niên đội nón lá đang sát ý nghiêm nghị nhìn hắn, tay phải cầm đao, dáng người thẳng tắp như một tôn chiến thần, ánh mắt thú vị nhìn hắn:
"Ồ, một tên luyện thể cảnh thất trọng sâu kiến có thể đỡ một kiếm của ta mà không c·hết, thú vị."
"Ngươi là người nào!"
Tiểu đội trưởng cắn răng, hét lớn, "Ngươi chẳng lẽ không biết nơi này là chúng ta địa bàng của Thanh Sơn trại hay sao! Ngươi làm sao dám?"
"Ta chính là vì thế mà đến!"
Diệp Hải khẽ ngẩng đầu, dưới vành nón để lộ hai con mắt khát máu băng lãnh.
Con ngươi tiểu đội trưởng co rụt lại, ở trên người Diệp Hải hắn không thấy một tia e ngại với Thanh Sơn trại danh tiếng, trái lại chỉ có vẻ khát máu cùng sát ý vô tận.
"Đáng c·hết!"
Tiểu đội trưởng vội vàng xoay người chạy!
Hắn tu vi Luyện Thể cảnh thất trọng nhưng người thanh niên này là nói hắn chỉ là sâu kiến, khiến hắn biết rõ thực lực của người này rất mạnh, khí tức phát ra ẩn ẩn vượt qua trại chủ của bọn hắn.
Tiếp tục lưu lại, chỉ có một con đường c·hết!
Hắn nhất định phải trở về thông báo trại chủ.
Phốc!
Tay phải của Diệp Hải hất lên, trường đao hóa thành một luồng huyết ảnh rời khỏi tay trong nháy mắt đâm xuyên qua trái tim của tiểu đội trưởng, găm hắn dán chặt xuống mặt đất.
"Khụ khụ khụ."
Trong miệng Tiểu đội trưởng tuôn ra đại lượng huyết dịch, ánh mắt hắn lóe lên vẻ tàn nhẫn từng chữ từng câu nói ra, "Trại chủ sẽ báo thù cho ta!"
Ầm!
Đầu bị giẫm bạo, thanh âm của tiểu đội trưởng im bặt.
"Yên tâm đi, rất nhanh, hắn sẽ tới gặp ngươi!"
Diệp Hải nhếch miệng cười một tiếng, ánh mắt dữ tợn băng lãnh.
"Đinh! Sát sinh điểm +7000."
"Đinh! sát sinh điểm +4000"
"....."
Giết c·hết mười người tu vi luyện thể tứ trọng, nhất là tên tiểu đội trưởng kia tu vi luyện thể cảnh thất trọng cho nên Diệp Hải liền dể dàng thu được bốn mươi bảy ngàn điểm, cộng với hai mươi ngàn điểm khi tiêu diệt râu quai nón thủ lĩnh, Diệp Hải dể dàng kiếm được sáu mươi bảy ngàn điểm, có thể so với diệt sát sáu mươi bảy nghìn tên phàm nhân.
"Tiếp đó, tiếp tục g·iết đi!"
Diệp Hải hài lòng khẽ ngẩng đầu.
Sắc trời bị mây đen che phủ trở nên tối đen, mưa rào vẫn còn đang rơi.
Loại thời điểm này nhất định là lúc địch nhân đang thư giãn núp vào bên trong phòng ấm uống rượu.
Thanh liên sơn mạch rất lớn, kéo dài mấy trăm cây số, chia làm Đông Tây hai khu vực.
Phía Tây có không ít cấp thấp yêu Thú cho nên dân cư thưa thớt.
Vì lẽ đó mà phía Đông liền trở thành khu vực nhân loại hoạt động, mà tổng bộ Thanh Sơn trại là ở chỗ này.
Ước chừng đi tiếp hai mươi phút đồng hồ Diệp Hải liền ngừng lại.
Ở bên trong rừng rậm phía xa xa đằng trước chẳng biết lúc nào ẩn hiện một tòa sơn trại to lớn, khoảng chừng hai ngàn mét vuông.
Tường trại cao chừng bốn mét, hỏa đèn sáng tỏ, chiếu sáng chung quanh.
Phía trên cũng không thiếu sơn tặc đi tới đi lui.
Diệp Hải rút ra trường đao, nhếch miệng cười một tiếng.
"Giết chóc bắt đầu."
~Ầm!
Diệp Hải tụ lực chém mạnh một đao về phía cổng trại, trong nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt của nhân viên dò xét đang đứng trên tường trại
"Ai ở nơi đó!"
Dò xét nhân viên kinh nghi hô.
"Đi xuống xem một chút!"
Dò xét nhân viên tổng cộng liền có năm mươi người, tu vi thấp nhất cũng là võ giả Luyện thể cảnh tứ trọng, lúc này có ba mươi người cầm v·ũ k·hí nhảy xuống trước cổng trại, ánh mắt cảnh giác đi tới.
Diệp Hải lợi dụng trời mưa cản bớt tầm nhìn nên ẩn nấp ở trong rừng rậm, vô thanh vô tức, giống như là một khối cây khô.
Đợi đến tất cả năm mươi ngươi đi đến gần chỗ hắn, lập tức hắn khẽ động, như là môn tôn ác ma hiện thế, huyết khí gầm thét, Đao quang lấp lóe ánh sáng chói mắt giống như là lưỡi hái của tử thần, tản ra khí tức t·ử v·ong, ngay lập tức có mười tên võ giả đầu rời khỏi cổ, bỏ mình thân vong.
"Ai!"
Đám người kinh hoảng, nhưng đã không còn kịp rồi.
Diệp Hải trực tiếp g·iết tới, lưỡi đao sắc bén vô tình cắt thân thể của bọn hắn ra thành nhiều miếng.
Trong lúc nhất thời vô số đầu lâu đang bay lên, tay chân đứt gãy.
Mùi máu tanh nồng nặc, liền nước mưa đầy trời đều không thể ngăn chặn đi hơi thở c·hết chóc.
Năm mươi người không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, bởi vì thực lực của Diệp Hải quá mạnh mẽ, trực tiếp trong nháy mắt cắt đầu phanh thây bọn họ ra từng mảnh.
Hắn sừng sững tại nguyên chỗ, chung quanh là vô số t·hi t·hể ngổn ngang.
"Đinh! Sát sinh điểm +7000."
"Đinh! sát sinh điểm +4000"
". . ."
Thanh âm nhắc nhở của hệ thống liên tục không ngừng vang lên trong đầu, khiến cho Diệp Hải cảm thấy vui vẻ.
Trên tường trại còn sót lại 2 người đại đội trưởng tu vi Luyện thể cảnh bát trọng, sắc mặt bọn họ kinh nghi bất định, bởi vì rừng rậm trước mặt đã không có động tĩnh, chỉ có tiếng mưa to không ngừng vang vọng. Năm mươi tên thủ hạ của bọn hắn liền biến mất chỉ sau khi tiến vào rừng rậm trong vòng một phút ngắn ngủi.
"Trần Việt, ta thấy có gì đó quỷ dị!"
Một tên đại đội trưởng trong số hai người hô, ý đồ được người còn lại đáp lại.
Nhưng mà.
~Phốc! Phốc!
Hai vệt ánh sáng lạnh lẽo từ bên trong rừng rậm Phá Không mà đến!
Huyết quang trực tiếp xuyên thấu đầu lâu của bọn hắn.
~Ầm! Ầm!
Hai t·hi t·hể không đầu lập tức đổ gục xuống, không còn sinh cơ.
Tác giả: Khi main về Thi Quỷ tông thì chú định sẽ náo một trận long trời lở đất, cho nên tác giả sẽ viết tình tiết main diệt Thanh Sơn trại để kiếm một số sát sinh điểm để buff thêm thực lực cho main, chứ main chỉ nhiêu đó thực lực không đủ để quẩy =)))