Chương 35: Thanh Sơn trại. (cầu đề cử.)
Hủ tiếu mỳ khô rất nhanh được mang lên.
Phải nói kiếp trước ở địa cầu thì Diệp Hải thích nhất là ăn hủ tiếu mỳ khô, nhất là với người làm shiper hay thất nghiệp như hắn thì cơm tấm với hủ tiếu mỳ chính là món ngon nhất đối với hắn. (đang nói tới hoàn cảnh tác giả, hehe)
Diệp Hải từng ngụm từng ngụm ăn như hổ đói,thanh âm húp mỳ sột soạt khiến bọn cường đạo ngồi xung quanh phải nhíu mày.
Người Cầm đầu thủ lĩnh chính là 1 người đàn ông trung niên râu quai nón, hắn đem đôi đũa trong tay hung hăng đập mạnh một trên mặt bàn .
"Thảo, lão tử ghét nhất khi ăn có người gây ra tiếng động, gặp được tên gia hoả có mắt không tròng, các huynh đệ đem đầu lưỡi của hắn rút ra cho lão tử !"
Người trung niên râu quai nón hung hăng nói ra.
Hắn là người của Thanh Sơn trại phụ cận xưng vương xưng bá đã quen, ở khu vực này có thể nói là tồn tại làm cho người nghe tin đã sợ mất mật. Dù sao ở nơi này thì võ giả đều tiên thần với phàm nhân, không ai dám phản kháng bọn họ.
Bây giờ lại còn có người dám quấy rầy ở chỗ hắn đang ăn cơm?
"Lão đại, ta tới!"
Một tiểu đệ đứng lên, rút ra trường đao bên hông cười gằn đi đến về hướng Diệp Hải.
"Tiểu tử, ngươi thật đúng là tìm . . ."
Chữ c·hết còn chưa ra miệng, tiểu đệ liền ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn nhìn thấy trước mắt một tia huyết sắc đao quang đỏ như máu lóe lên.
Xuất đao, thu vỏ.
Động tác nhanh đến mức cực hạn.
thời điểm tên tiểu đệ này vừa định nói thêm gì nữa ý thức của hắn bỗng nhiên lâm vào hắc ám.
Một cái đầu lâu từ trên cổ hắn rớt xuống mặt đất, máu tươi phun ra xối xả.
Soạt!
Chưa hết, thân thể hắn cũng bị phân ra làm hai nữa, dòng máu đỏ tươi tuôn ra nhuộm ướt cả mặt đất.
"Đáng c·hết!"
Người trung niên thủ lĩnh thấy một màn như vậy lập tức biết mình gặp được võ giả, vì tiểu đệ hắn tốt xấu gì cũng là một tên luyện thể cảnh tam trọng, không phải là phàm nhân sâu kiến có thể một chiêu g·iết c·hết.
"Giết hắn!"
Những tên cường đạo còn dư lại lập tức rút ra trường đao, hướng về phía Diệp Hải hung hăng chặt qua.
Huyết quang lấp lóe, Diệp Hải lần nữa xuất đao.
Mỗi một đao đều cực kỳ đơn giản, thuần túy, nhưng lại để cho người ta khó có thể chống đối.
Một tay cầm đao, một tay ăn mì, Diệp Hải liền ngồi ở chỗ đó, Bất Động Như Sơn.
Những tên tiểu đệ này tu vi chỉ là luyện thể cảnh nhị trọng tam trọng sâu kiến, Diệp Hải diệt sát không có một chút áp lực.
5 giây sau, bên trong tiểu điếm lít nha lít nhít mười mấy bộ t·hi t·hể không toàn vẹn rớt xuống, mùi vị huyết dịch tanh hôi tràn đầy ở bên trong tửu điếm, một số huyết dịch còn văng vào bên trong tô nước lèo, nhưng Diệp Hải cũng không để tâm, toàn bộ húp hết nước canh uống hết chén canh có trộn lẫn vài giọt huyết dịch.
Để đũa xuống, Diệp Hải lau miệng, cười nói: "Lão bản,hủ tiếu mỳ hương vị không tệ."
Lão bản giờ phút này đang núp ở dưới mặt bàn, nghe nói như thế vẻ mặt sợ hãi tột độ run lên trong lòng.
Đây là ác ma sao?
Giết nhiều người như vậy thế mà còn có tâm tư ăn hủ tiếu!
Lộc cộc!
Tên thủ lĩnh sắc mặt trắng bệch, nuốt nước miếng một cái, trong mắt nổi lên vẻ sợ hãi.
Hắn mặc dù là Luyện thể cảnh Ngũ trọng võ giả, nhưng nếu muốn dễ dàng như vậy đánh g·iết tất cả thủ hạ của chính mình thì hắn cũng phải bỏ phí một phen công phu.
Nhưng người này, lại là vừa ăn hủ tiếu, vừa g·iết người! Thậm chí huyết dịch rớt vào trong tô hủ tiếu, cũng bị hắn lấy đũa gắp vào miệng nhai nuốt.
Đây quả thật so với ác ma còn ác hơn.
"Ta là người của Thanh Sơn trại, chính là sơn trại mạnh nhất trong khu vực hơn một ngàn cây số xung quanh đây, trại chủ chúng ta thế nhưng là cường giả Luyện Thể cảnh thập trọng đỉnh phong, ngươi nếu là dám g·iết ta hắn nhất định không tha cho ngươi!"
Người trung niên thủ lĩnh nhìn thấy Diệp hải đang cầm đao đứng lên, bị hù dọa đến vô ý thức lui về sau một bước, ngoài mạnh trong yếu nói.
"Thập trọng đỉnh phong sao, vừa vặn."
Diệp Hải nghe vậy ánh mắt sáng lên, lại hưng phấn mỉm cười, tay phải hắn cầm đao, mũi đao chạm vào mặt đất, từng giọt máu tươi nhỏ giọt theo mũi đao chảy xuống mặt đất, tạo nên bức tranh phong cảnh vô cùng tà dị.
"Cái gì?"
Người trung niên thủ lĩnh vẻ mặt ngơ ngác không hiểu Diệp Hải đang nói cái gì, nhưng ngay sau đó hắn cắn răng, cầm v·ũ k·hí vọt tới Diệp Hải.
Hắn biết rõ sự tình ngày hôm nay không có cách nào hòa giải.
Hoặc là sống, hoặc là c·hết!
Không có lựa chọn nào khác!
Phốc!
Nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối thì dũng cảm liều mạng là không có ích lợi gì.
Huyết đao lóe lên một cái, một cái đầu người bay lên cao cao, nặng nề rơi xuống đất.
"Ting! chém g·iết Luyện thể ngũ trọng, Sát sinh điểm cùng với ma đầu điểm +5000"
Nghe được thanh âm nhắc nhở của hệ thống Khóe miệng Diệp Hải hưng phấn nhếch lên.
Quả nhiên chém g·iết võ giả thực lực càng cao thì sát sinh điểm càng nhiều.
Phàm nhân có một điểm nhưng một tên luyện thể cảnh ngũ trọng lại cống hiến năm nghìn điểm.
Nói không ngoa thì một tên Luyện thể cảnh ngũ trọng mạnh gấp năm ngàn lần phàm nhân, nếu năm ngàn tên phàm nhân đối đầu với tên võ giả này thì sẽ bị tàn sát hết theo thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Đây là lý do phàm nhân luôn kính sợ võ giả.
"Lão bản, tính tiền."
Diệp Hải thu đao vào vỏ, sắc mặt bình thản nói.
"Không cần tiền, không cần tiền!"
Lão bản liền vội vàng lắc đầu liên tục.
~~~ hiện tại trong mắt hắn thì quả thực Diệp Hải càng đáng sợ hơn so đám cường đạo này, g·iết người dể dàng liền giống như ăn cơm uống nước. sắc mặt không biến hóa dù chỉ một tia.
"Không cần, cầm lấy đi. Hủ tiếu mỳ ngươi nấu rất ngon, có dịp ta sẽ ghé đây ăn tiếp."
Diệp Hải đi đến bên đám t·hi t·hể của bọn cường đạo lấy ra một sắp ngân phiếu, sau đó ném qua hai tờ, mà hai tờ ngân phiếu này có thể mua được mấy tòa tiểu lâu như vậy, cho nên lão giả cũng không tiếp tục chối từ vội vàng tiếp lấy.
Dù sao thế giới phàm nhân với võ giả là hai thế giới khác nhau, nhưng tài nấu ăn của lão giả lại khiến đám võ giả cường đạo tới đây ăn là đủ biết tay nghề nấu mỳ của hắn ngon như thế nào.
Ầm ầm!
Bên ngoài tựa hồ trời muốn mưa, mây đen dày đặc, tiếng sấm vang rền.
"Hỏi ngươi chuyện này."
Diệp Hải bình thản nói ra.
"Mời khách quan nói."
Lão bản cung cung kính kính.
"Thanh Sơn Trại ở đâu?"
"Ngạch?"
Lão bản nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó chỉ chỉ phương hướng phía tây, "Nơi đó có một tòa sơn mạch gọi là Hoàng Liên Sơn, Thanh sơn trại tổng bộ là ở chỗ này."
"Có bao nhiêu người?"
"Đại khái khoảng hơn năm trăm người."
"Thực lực cụ thể đây?"
"Ta không biết, dù sao ta chỉ là một tên lão bản phàm phu tục tử."
"Ân, tạ ơn."
Diệp Hải gật đầu, chuẩn bị rời đi.
"Khách quan là muốn tiêu diệt Thanh Sơn trại hay sao?"
Lão bản hỏi.
"Xem như thế đi."
Diệp Hải gật đầu.
"Vậy khách quan phải cẩn thận, ta nghe nói lần trước có mấy tên trưởng lão và đệ tử của Địa Nguyên Tông đến thảo phạt nhưng đều bị Thanh Sơn trại trại chủ đánh lui. "
Trần Hải nghe vậy liền cảm thấy thú vị, bởi vì Địa Nguyên tông chính là một trong tam đại chính đạo tông môn của Võ Nguyên Quốc.
Lão bản nhắc nhở, "Tiểu nhân cảm thấy ngài nên tìm thêm đồng bạn đi cùng a."
"Mạnh mới có giá trị để g·iết a"
Ánh mắt Diệp Hải lóe lên vẻ khát máu cùng hưng phấn vội vã đi ra ngoài.
". . ."
Lão bản có chút choáng váng.
Đây là tiếng người sao?
Mặc dù lão bản cảm thấy Diệp Hải rất mạnh, có thể dễ dàng g·iết c·hết trung niên nam tử thủ lĩnh, nhưng tên thủ lĩnh chẳng qua chỉ là võ giả luyện thể cảnh đệ ngũ trọng mà thôi, thực lực không thể nào so sánh được.
Khẽ lắc đầu, lão bản không suy nghĩ thêm nữa, dù sao không liên quan đến hắn, chẳng qua hắn chỉ cảm ơn Diệp Hải cho hắn hai tờ chi phiếu nên mới có thể nhắc nhở mà thôi.