Chương 37: Đối chiến Hắc Hùng. (bạo chương lần 3, Cầu đề cử, cầu tặng quà.)
Mũi chân Diệp Hải điểm một cái, nhảy vào trong sơn trại.
Nhìn thấy bên trong sơn trại đèn đuốc sáng chưng, hẳn là vẫn còn nhiều người còn ở bên trong, trong lòng Diệp Hải càng thêm hưng phấn.
Bởi vì đây đều là sát sinh điểm a!
Trước mắt những người ở trong sơn trại c·hết ở trên tay hắn đã lên tới hơn sáu mươi người, nghĩ là còn hơn bốn trăm người nữa.
Diệp Hải không biết có bao nhiêu người là võ giả, bao nhiêu người là phàm nhân, nhưng chắc hẳn số lượng võ giả phải còn trên mấy chục người nữa.
Diệp Hải nhẹ nhàng đi qua một gian phòng ốc, bên trong truyền đến tiếng thở đều đều, hiển nhiên là đã ngủ.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào.
Mười tên võ giả luyện thể cảnh nhị trọng đang chìm vào giấc ngủ, Ánh mắt Diệp Hải tàn nhẫn liếc bọn hắn một cái, sau đó vung đao hóa thành mười cái huyết ảnh chém mạnh xuống.
Đao quang lóe lên, những cường đạo này còn đang trong giấc mộng liền bước vào quỷ môn quan.
Sau đó Diệp Hải liền như sứ giả bóng đêm nhẹ nhàng đột nhập vào những phòng ốc khác, ngay lập tức nhiều đầu sinh mệnh có cả võ giả, có cả người thường đều bị Diệp Hải đưa về miền cực lạc, nhất kích chí mạng khiến bọn hắn không có cảm giác đau đ·ã c·hết bên trong giấc mộng của mình.
Thẳng cho đến khi Diệp Hải tiến vào một gian phòng thì bị một cỗ lực lượng cường đại đánh tới.
Oanh!
Phòng ốc phá toái.
Hai đạo nhân ảnh vọt ra!
1 người trong đó mang theo mũ rộng vành, sắc mặt bình tĩnh, chính là Diệp Hải.
Một người khác tóc đen rối tung, chỗ cổ đã b·ị c·hém vào trong một nửa!
Hắn bưng bít lấy chỗ cổ đang điên cuồng chảy máu trong mắt phủ đầy sợ hãi.
Nếu như không phải bản năng phản ứng của mình đối với nguy hiểm lập tức thức tỉnh thì hiện tại đã rơi vào kết cục đầu một nữa thân một nữa.
Nhưng dù vậy thì cái cổ của hắn cũng b·ị c·hém vào trong một nửa, nếu như không thể kịp thời trị liệu thì rất nhanh hắn liền sẽ chảy hết máu mà c·hết!
"Địch tập!"
Hắn hít sâu một hơi, hô to!
Kỳ thật cũng không cần hắn hô, động tĩnh lớn như vậy đã hấp dẫn chú ý của những người khác.
Nguyên một đám người đẩy cửa phòng ra chạy nhanh về phía Diệp Hải.
"Đại ca!"
Có người hô, "Ngươi thế nào!"
Vị này chính là nhị đương gia Hắc Hổ, thực lực gần với đại đương gia Hắc Hùng.
"Cẩn thận, hắn rất mạnh!"
Lên tiếng thứ hai chính là một vị Nam tử tóc đen tên là Hắc Hỏa, là tam đương gia.
"biết!"
Hai mươi vị võ giả còn lại gật đầu, tản ra bao vây xung quanh Diệp Hải.
"Các hạ là ai? !"
Trại chủ Hắc Hùng cũng chạy ra, hắn cởi trần, lưng hùm vai gấu, thân cao khoảng chừng hai mét.
Từng khối cơ bắp cường tráng nhô lên,cảm giác tràn đầy lực lượng ẩn chứa trong đó .
"Là người đưa các ngươi lên đường."
Dưới vành nón lá, Diệp Hải nở nụ cười dị thường băng lãnh..
Nghe được lời nói của Diệp Hải, Khóe mắt trại chủ Hắc Hùng giật một cái, sắc mặt bỗng nhiên âm trầm xuống.
Ở khu vực này làm mưa làm gió nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe được có người dám như vậy nói chuyện cùng hắn! Cho dù đám chính đạo tông môn bên phía Võ Nguyên Quốc cũng không dám lớn lối như thế.
"Người đâu? Những người khác đâu!"
Một thành viên giận dữ hô to.
"Không cần hô, la rách cổ họng đều sẽ không có người ứng cứu các ngươi, "
Diệp Hải hí ngược nhìn Thanh Sơn trại võ giả, trường đao trong tay nhất chuyển, "Bọn họ hạnh phúc hơn các ngươi rất nhiều, vì bọn họ không có chút nào đau đớn c·hết trong giấc mộng, mà các ngươi khả năng liền muốn thê thảm thống khổ cho đến c·hết."
"Đáng c·hết! lão tử làm thịt ngươi!"
Hắc Hổ nhị đương gia cắn răng nghiến lợi nói ra.
Bởi vì trên cổ buộc một tấm vải, cũng bôi điểm cầm máu thuốc, vì lẽ đó tạm thời sinh mệnh không lo.
"Chúng ta hẳn là không cừu không oán a, vì sao muốn xuất thủ với chúng ta ?"
Hắc Hỏa phẫn hận hai tay đã siết chặt cắn chặt răng nói ra, giống như là đang tích góp ra sức lượng.
"Ai nói không cừu không oán liền không thể g·iết người?"
Diệp Hải âm u cười, "Các ngươi là kẻ yếu, ta là kẻ mạnh, kẻ mạnh chẳng lẽ cần lý do khi dẫm c·hết sâu kiến?"
"Vậy hi vọng thực lực các hạ có thể lợi hại giống như miệng của ngươi !"
Thanh âm Hắc Hùng triệt để băng lãnh, gầm lên, "Hắc Hổ, Hắc Hỏa, Giết hắn!"
"Rõ!"
Hắc Hổ cùng Hắc Hỏa đồng loạt ra tay.
Bọn họ đều là võ giả Luyện Thể Cảnh cửu trọng đỉnh phong, nữa chân bước vào Luyện thể cảnh thập trọng cho nên thực lực vô cùng cường đại.
Nhưng chỉ nhiêu đó thực lực không thể làm Diệp Hải xuất ra được năm phần mười thực lực, bởi vì hắn là Luyện Thể Cảnh Vô Địch, ưm nói vậy hơi ngoa một xíu, Diệp Hải nghĩ hẳn là ở Hạ Châu vô địch.
Diệp Hải chỉ nhẹ nhàng vung đao liền cản lại tất cả thế công của Hắc Hổ Hắc Hỏa.
Thân đao v·a c·hạm, nổ bắn ra kịch liệt hỏa hoa!
"Trước làm thịt ngươi!"
Ánh mắt Diệp Hải tàn nhẫn nhìn về phía Hắc Hổ, trong nháy mắt Diệp Hải bạo khởi, trường đao kéo tới, nhắm thẳng vào đầu lâu của Hắc Hổ.
Hắc Hổ do cổ bị Diệp Hải tổn thương cho nên né tránh không kịp, nhưng may mắn là không bị chặt đứt đầu lâu, chỉ là phía ngực lại bị chặt một đao.
"Đại ca!"
Những người khác nhao nhao tức giận, tăng thêm thế công chém tới Diệp Hải.
Tay cùng đao hợp, Diệp Hải thỏa thích sử dụng Sát Sinh Ma Đao, vô số Sát Lục chi Ý như vòi phun nước công kích thẳng vào tinh thần ý chí của bọn hắn, khiến đám võ giả cấp thấp lập tức rơi vào trạng thái ngơ ngác ngắn ngủi.
Đao của hắn tràn đầy bá đạo, tràn đầy cuồng ngạo.
Tựa hồ căn bản không tin tưởng mình sẽ thất bạu, mỗi một đao rơi xuống, đều vô cùng tự tin, cũng không thèm phòng thủ mà chỉ tiến công.
Phốc!
Thân đao chấn động, tất cả mọi người đều bại lui, cơ hồ tất cả hai mươi mấy người trên thân thể đều có vết đao chằng chịt!
"Làm sao có thể!"
Phốc!
Bỗng nhiên có 1 người quỳ rạp xuống đất, phun ra máu tươi.
"Lão tam, ngươi thế nào?"
Hắc Hổ liền vội vàng hỏi, chỉ là vừa dứt lời trong nháy mắt, sắc mặt của hắn cũng thay đổi.
Hắn bỗng nhiên che cổ của mình, bởi vì máu tươi ở cổ đang không thể khống chế tuôn ra!
Không chỉ là hắn, những người khác cũng giống như vậy, nhưng phàm là địa phương có miệng v·ết t·hương máu tươi đều đang điên cuồng tuôn ra!
"Chuyện gì xảy ra!"
Hắc Hỏa Cùng Hắc Hổ vừa sợ vừa giận, vẻn vẹn chỉ là mấy giây, huyết dịch bên thể nội đã xói mòn hơn phân nửa.
Bọn hắn hiện tại đừng nói chiến đấu, có thể tiếp tục đứng vững hay không cũng là vấn đề.
Diệp Hải mỉm cười.
Đây là bá đạo của Huyết Ma Hấp Huyết Thuật, chỉ cần địch nhân có v·ết t·hương, nếu thực lực yếu hơn hắn liền sẽ bị Huyết Ma Hấp Huyết thuật câu dẫn máu tươi chui ra từ miệng v·ết t·hương, đổ máu đến c·hết! Hấp Huyết hai chữ chính là bá đạo như vậy.
Phanh phanh phanh!
Nhị đương gia Hắc Hổ cùng tam đương gia Hắc Hỏa từng người ngã xuống ngay lập tức, huyết dịch xói mòn, tính mạng của bọn hắn cũng đi đến cuối cùng.
"Các hạ sử dụng hẳn là Rút Huyết Thuật của Thi Quỷ tông bí pháp à."
Hắc Hùng chậm rãi đi tới, chẳng biết lúc nào, trên tay của hắn đã xuất hiện một thanh ẩm huyết cuồng đao.
"Rõ ràng có thể cùng thủ hạ cùng tiến lên, nhưng cố nhìn xem bọn hắn c·hết trước, ngươi đây là đã sớm nghĩ diệt trừ bọn họ, vẫn là nói muốn cho bọn họ tiêu hao một chút thực lực của ta đây?"
Diệp Hải lạnh lùng nhìn về phía Hắc Hùng, mỉm cười hỏi.
"Nhóc con miệng còn hôi sữa, miệng lưỡi ngược lại là lưu loát."
Hắc Hùng thần sắc hờ hững, "Không phải chỉ có ngươi là ma tu, ta cũng là!"
Nói xong Hắc Hùng đột nhiên thiêu đốt khí huyết trong cơ thể, biến thành một tôn Gấu Ma ngửa mặt lên trời gào thét, hung uy vạn phần.
"Ồ Yêu Hóa thuật, ngươi đây là tạp chủng nữa người nữa yêu." Diệp Hải sắc mặt ngạc nhiên, nói.
Tuy giờ khắc này Hắc Hùng thể hiện ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, đã gần như chạm tới nữa bước Luyện Tinh cảnh thực lực, Nhưng là chỉ thế thôi!
Ngay cả Hỏa Vô Nhai dùng bí pháp hi sinh hết thảy đổi lấy Luyện Tinh cảnh thực lực cùng bị hắn chém g·iết thì nói gì tới Hắc Hùng.
"Khai Sơn Trảm!"
Ma Gấu đột ngột xuất thủ, thân hình nữa người nữa gấu khiến lực lượng cơ thể hắn dưới bí pháp có thể khai phá đến cực hạn, hắn như là một tòa núi nhỏ quét ngang mà đến, mỗi bước đi đều khiến mặt đất chấn động, tay gấu cầm bá đao nặng nề chém xuống.
Oanh!
Diệp Hải không tránh không né, trực tiếp nghênh đao đón đỡ.
"Cái gì? !"
Ánh mắt Hắc Hùng co rụt lại, bởi vì Diệp Hải có thể chặn lại một đao toàn lực của hắn khi Yêu Hóa.
Dưới chân Diệp Hải thậm chí đều cũng không lui lại một bước, sắc mặt lại vô cùng nhẹ nhàng như chưa dùng toàn lực.
Diệp Hải nở nụ cười tàn khốc, âm u nói:
"Tạp chủng yêu vật, ngươi thật quá yếu a".