Chương 28: Toàn Diệt ( cầu đề cử)
Diệp Hải cảm giác hiệu suất g·iết người nếu chém từng người là quá chậm, hắn quyết định thả hai trăm nghìn ác hồn bên trong Hồ Lô Ma Bình ra cùng thu gặt tính mệnh với hắn.
Dù sao thì hắn là chủ nhân của Hồ Lô Ma Bình cho nên khi ác hồn g·iết người thì hắn cũng sẽ được tính là có Sát Sinh điểm.
Lý do khác chính là Diệp Hải sợ bọn họ chạy mất, cho nên tế ác hồn ra g·iết phàm nhân là biện pháp tiết kiệm sát sinh điểm tốt nhất.
Ngay lập tức vô số Ác Hồn binh sĩ gào thét từ bên trong Hồ Lô Ma Bình thoát ra, tàn nhẫn thu gặt sinh mệnh.
Mà ác hồn nếu g·iết người sẽ hấp thu máu huyết cùng ác hồn của người sống, vô hình trung sẽ tăng cao thực lực mà không cần Diệp Hải phải nuôi dưỡng.
-----
Một tiếng sau...
Cả chiến trường dĩ nhiên yên tĩnh không một tiếng động.
"Vị Diệp Tướng Quân này...là . . . Ma . . . Đầu . . . Sao?"
Vân Quốc binh sĩ bỗng nhiên có người thân hình run run rẩy rẩy, như là đang mê sảng vô ý thức nói ra.
Chỉ thấy khắp nơi trên chiến trường đều có vô số t·hi t·hể trải dài từ phía tây sang phía đông, lít nha lít nhít t·hi t·hể giống như đang biểu diễn một tác phẩm tuyệt đẹp.
Mùi máu tươi nồng đậm ngay cả ánh nắng mặt trời cũng không thể phai nhạt đi, trái lại càng thêm tanh tưởi.
Giờ khắc này có lẽ chỉ có thể dùng thành ngữ 'máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng' để hình dung.
Hỏa Quân toàn bộ 300.000 người đều chôn thây ở chiến trường, không có một ai sống sót.
Mặc dù trong đó có mấy chục ngàn người bị bọn hắn g·iết lúc ban đầu, nhưng còn lại hơn ba trăm ngàn người đều bị mỗi mình Diệp Hải xử lý.
Mà Diệp Hải sau khi g·iết hơn ba trăm ngàn người thì lượng sát khí từ thân thể của hắn tỏa ra đủ để làm trời đất biến sắc, cả bầu trời nhuộm đỏ màu máu,phảng phất như là như Ma Thần đang sống lại diệt tuyệt sinh linh.
Nghe tên binh sĩ kia nói vậy, đám binh sĩ đã từng đi theo Diệp Hải liền liếc nhìn nhau, sau đó cả đám người cười khổ lắc đầu. Bọn hắn đã sớm quen khi thấy cảnh tượng này từ khi Diệp Hải bắt đầu gia nhập quân doanh vào hơn tuần lễ trước.
"Sát tính quả thật nồng nặc !"
Thật lâu sau Vân Vương cùng chúng võ giả binh sĩ mới tỉnh hồn lại, con ngươi Vân Vương hơi co lại, thấp giọng nói ra.
Mặc dù hắn cũng từng g·iết không ít người, nhưng đại quy mô đồ sát sinh linh hắn chưa từng làm ra, cũng chưa từng nghe ai làm như thế.
Dù sao tạo nhiều sát nghiệp sẽ bị thiên lý không dung, nhất là võ giả sẽ càng thêm chú ý không g·iết hại phàm nhân.
"Tiểu tử này nếu như trưởng thành thì ngày sau tất nhiên sẽ trở thành 1 tôn đại ma đầu làm hại nhân gian."
Vương thị tộc trưởng Vương Minh sợ hãi thì thào nói thầm.
Giống như là phát giác ra điều gì đó, Vân Vương cũng nhìn về phía Vương Minh.
Hai người hai mắt đối mặt, mặc dù không có ai mở miệng nói chuyện, nhưng trong lòng cả hai người đều có chung một suy nghĩ.
Lúc này Vân Vương cũng khong phát hiện nữ tử đứng kế bên hắn đang chăm chú nhìn vào thân ảnh nhuộm đỏ máu tươi trước mặt, ánh mắt xinh đẹp lóe lên vẻ yêu thích.
Thân ảnh Diệp Hải uy nghiêm sừng sững đứng trên đám núi t·hi t·hể. Ngọn núi này được tạo thành hơn mấy chục nghìn t·hi t·hể xếp chồng lại với nhau.
Lần này là lần hắn tự tay g·iết người với số lượng nhiều nhất, hơn ba trăm ngàn tính mệnh.
Có lẽ việc g·iết người đối với hắn đã sớm thành thói quen, trong lòng của hắn chẳng có chút ý nghĩ nào, chỉ đơn giản là vung đao một cái là mấy đầu sinh mệnh sẽ mất đi.
Cũng chẳng biết lúc nào tâm hắn đã cứng rắn băng lãnh như một tảng băng ngàn năm.
Trong quá trình mà nhỏ yếu nhân loại đi lên vượt bao chông gai trở thành tồn tại mạnh mẽ, thường thường tâm tính sẽ trở nên thay đổi khác với khi nhỏ yếu. Nhưng có lẽ kỳ thật bản tính hắn căn bản là con người như vậy, mà Thần Cấp Ma Đạo Hệ Thống chỉ là chất xúc tác để hắn có thể trở về với bản chất con người thật của hắn.
《 Cái gọi là Ma đạo, chính là không tu thiện quả, g·iết người phóng hỏa. Thiên địa bất dung, thế gian đều là địch, còn muốn tận tình tung hoành. 》
《 Dã tâm trong lòng quá lớn, đạp lên con đường này, đã chú định thế gian đều là địch, liền chú định độc lai độc vãng, liền chú định sát kiếp trùng điệp.》
"Các con, đừng bỏ qua cắn nuốt t·hi t·hể, dù sao thì t·hi t·hể nếu nhiều sẽ ảnh hưởng đến môi trường." Diệp Hải âm u ra lệnh.
Ngay sau đó vô số ác hồn từ trong Hồ Lô Ma Bình gào thét xông ra cắn nuốt từng t·hi t·hể, chỉ trong mười phút, hơn ba trăm ngàn cỗ t·hi t·hể đã bị ác hồn xử lý hết.
"Sát Sinh điểm +350.000"
Diệp Hải hưng phấn nở nụ cười khi thấy số điểm số mà mình có được sau khi tàn sát ba trăm ngàn sinh mệnh.
Cứ như vậy liền có thể tăng mạnh thực lực, chuẩn bị hành trang chém g·iết thêm mấy đợt sau đó rời khỏi tân thủ thôn.
Khẽ lấy vải khô lau nhẹ từng mảng huyết dịch dính trên lưỡi đao, sau khi lau sạch từng mảng máu thì Diệp Hải đâm trường đao vào vỏ đao, sắc mặt bình thản chậm rãi đi tới phía đám người Vân Vương.
Khi Diệp Hải chậm rãi đi tới thì ngoại trừ những võ giả bên phía Vân Vương, những binh sĩ tướng lãnh bên phía Vân Quốc trong khoẳnh khắc vô ý thức lui về sau một bước, ánh mắt vô cùng khủng hoảng nhìn về phía Diệp Hải.
Tràng cảnh vừa rồi hơn ba trăm ngàn sinh mệnh dể dàng bị g·iết giống như g·iết c·hết con kiến đã biến thành ác mộng ám ảnh suốt cuộc đời bọn hắn không thể nào xóa mờ.
Thấy phản ứng của mọi người như vậy, Diệp Hải vẫn chỉ lạnh nhạt nhìn bọn hắn, hoặc giống không có để ý, hoặc có lẽ là căn bản không để cảm xúc của bọn hắn ở trong lòng.
"Diệp tướng quân quả nhiên tuổi trẻ tài cao, thật sự là may mắn cho Vân quốc chúng ta, cuộc c·hiến t·ranh lần này có thể thắng lợi dễ dàng như vậy hoàn toàn là nhờ sự anh dũng của ngài."
Vân Vương hai tay ôm quyền, nhiệt tình nói ra.
Mặc dù hôm nay là lần thứ nhất hai người gặp mặt nhưng hắn vẫn thể hiện cảm giác giống như Diệp Hải chính là bạn vong niên của hắn, lời nói nhiệt tình nhưng không gây người khác khó chịu, quả nhiên là hoàng đế thì nghệ thuật tâng bốc không đơn giản.
Trận chiến này nếu như không có Diệp Hải thì khả năng Vân quốc chưa hẳn có thể thắng, tương phản thì khả năng thua rất cao, dù sao chỉ riêng Hỏa Vô Nhai là đủ g·iết sạch bọn hắn, chưa nói tới những võ giả còn lại bên phía Hỏa Quốc.
Dù sao thì cao tầng chiến lực của Vân Quốc quá kém.
"Vân Vương quá khen."
Diệp Hải mỉm cười, trong lòng thì rục rịch suy nghĩ có nên thịt luôn Vân quốc binh sĩ hay không.
"Nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta vẫn là đổi một hoàn cảnh a."
Vân Vương cười nói ra.
"Được."
Diệp Hải lạnh lùng gật đầu.
Chỉ là đột nhiên Diệp Hải có cảm giác có một đôi mắt mãnh liệt nhìn hắn, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua nữ tử đang đứng bên cạnh Vân Vương, chỉ thấy nữ tử đang liên tục mị hoặc nháy mắt ra hiệu cho hắn.
Ý tứ gì?
Diệp Hải nhíu mày, thân là một thẳng nam cho nên hắn không hiểu nam nữ tình trường, cho nên hắn cũng không biết nữ tử này đang muốn biểu đạt điều gì, cho nên Diệp Hải dứt khoát liền không quan tâm.
Một trận chiến này hơn ba trăm nghìn binh sĩ chủ lực bên phía Hỏa Quốc đ·ã c·hết, cho nên binh lực của Vân Quốc đã áp đảo phía trên Hỏa Quốc.
Mặc dù bên phe Hỏa Quốc có bảy tên võ giả chạy trốn, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng chiến cuộc.
Ngày sau Vân quốc q·uân đ·ội càn quét lãnh thổ đi tới kinh thành Hỏa Quốc thì Hỏa Quốc sẽ phải đầu hàng vô điều kiện.
——