Chương 27: Chém giết Hỏa Vô Nhai.
Ầm ầm. . .
Từng đạo từng đạo t·iếng n·ổ mạnh truyền đến, toàn bộ quần áo của hai người không chịu nổi áp lực liền nát thành mãnh vỡ, khói bụi mịt mờ, giờ khắc này cả hai đều trần như nhộng.
Thân thể Hỏa Vô Nhai run lên, liền lùi mấy bước, khóe miệng chảy máu.
Không nói đến đao pháp hay Quyền pháp của cả hai ai mạnh yếu, bản thân thể chất thấp hơn Diệp Hải nhiều lần, ngay cả tuổi tác cùng khí huyết của hắn cũng suy bại do tuổi tác, mười phần ăn thiệt thòi, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu để sang phẳng khoảng cách.
Diệp Hải cười đắc ý, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía hạ bộ của Hỏa Vô Nhai, nói:
"Chim cò thật nhỏ, còn nhăn nheo, quả nhiên gừng càng già càng cay."
"Đê tiện bỉ ổi." Hỏa Vô Nhai nghe vậy ánh mắt sung huyết đỏ lên, khí tức lập tức hỗn loạn, Sát Lục chi ý thừa cơ điên cuồng công kích tinh thần của Hỏa Vô Nhai.
Diệp Hải cũng không chần chờ, ngay lập tức trường đao hóa thành lưỡi dao đoạt mệnh chém thẳng vào cổ cùng với trái tim của Hỏa Vô Nhai.
"Tốt!"
"Diệp tướng quân quả nhiên tuổi trẻ tài cao, lợi hại!"
"Hỏa Vô Nhai lão cẩu cũng không kém, tuy nhiên vẫn không sánh bằng Diệp đại nhân."
Vân quốc binh sĩ tập chung chú ý trận chiến, liên tục hô to trợ uy.
Mà sắc mặt của Hỏa Vô Nhai kịch biến, cuống quít thi triển ra tất cả vốn liếng đánh ra vô số huyết sắc quyền ảnh muốn ngăn cản cuộc tập kích của Diệp Hải.
Nhưng Diệp Hải một chiêu tới gần, lại sử dụng Thi Qủy Tông công pháp một trong,《 Bạo Huyết thuật 》 lấy linh lực trùng kích tay chân huyệt đạo kinh mạch, trong nháy mắt toàn phương vị cường hóa gấp mười lần, tác dụng phụ chính là tổn thương huyệt đạo kinh mạch, khả năng biến thành phế nhân, tuy nhiên Diệp Hải không quan tâm đến tác dụng phụ, dù sao chút nữa có thể sử dụng Di Thiên ma pháp, 《 Di Thiên Ma Pháp 》 có thể di dời tổn thương, mặt trái tổn thương, vô hình tổn thương giá họa đến thân thể người khác, nhưng chỉ hiệu quả khi người bị hại không thể chống cự khi thi pháp. Cho nên Diệp Hải sẽ đánh cho Hỏa Vô Nhai tàn phế, sau đó sử dụng Di Thiên Ma Pháp di dời tổn thương, thế là không có tác dụng phụ.
Huyết đao như cầu vồng, mang theo sắc bén kình phong, phảng phất là có thể xuyên qua thế giới, trực tiếp xuyên qua quyền ảnh.
"Phốc phốc. . ."
"aâ..đau quá."
Một tiếng kêu đau thống khổ truyền đến từ trong miệng Hỏa Vô Nhai, chỉ thấy bả vai của Hỏa Vô Nhai bị xuyên thủng, một v·ết t·hương rất sâu theo xương bả vai thấu thể mà ra, nhìn thấy mà giật mình,máu tươi điên cuồng vẩy ra tung tóe, huyết thủy như thác nước liên tục chảy xuống ướt đẫm cả người.
Sắc mặt hắn tái nhợt, toàn thân run lẩy bẩy, trong đôi mắt tràn ngập hoảng sợ, thân thể không bị khống chế đổ về phía sau.
Thế công Diệp Hải vẫn chưa vì Hỏa Vô Nhai bị trọng thương mà dừng lại, ngược lại càng tiến công hung mãnh, huyết đao vô tình chém đứt cánh tay trái, tiếp nối theo sau là cánh tay phải cả gốc b·ị c·hém đứt, chưa dừng lại, Diệp Hải tiếp tục chém đứt hai chân của Hỏa Vô Nhai, biến Hỏa Vô Nhai trở thành nhân côn mới dừng lại.
"Tha cho ta, cầu ngươi!" Hỏa Vô Nhai vội vàng hô to tha thứ.
Cả người Diệp Hải lúc này đầy máu sau khi thi triển Bạo Huyết Thuật, kinh mạch ẩn ẩn truyền tới cảm giác đau nhói. Diệp Hải nhe răng cười lạnh, ngay lập tức đặt tay lên đầu Hỏa Vô Nhai, thi triển 《 Di Thiên Ma Pháp 》.
Ngay lập tức cảm giác đau nhói biến mất, mà giờ khắc này sắc mặt Hỏa Vô Nhai đột biến, hắn cảm thấy kinh mạch của mình đứt tan từng khúc, ngay lập tức tu vi mất hết, đồng thời di chứng sau khi thi triển Huyết Chiến Quyền cùng Huyết Tế Thuật cũng đến cùng lúc, ngay lập tức thân thể Hỏa Vô nhai nổ nát thành thịt vụng, một mệnh ô hô.
"Con mẹ nó lão già này thực sự là khúc xương cứng khó gặm, khiến ta phải ra tay tám phần mười thực lực." Diệp Hải phun một bãi nước bọt về phía mảnh t·hi t·hể của Hỏa Vô Nhai, sau đó từ túi trữ vật lấy ra một bộ đồ mới mặc vào.
Dù sao hắn không quen t·rần c·huồng khi có người khác ở bên cạnh, nhất là Diệp Hải cảm giác vô số ánh mắt biến thái dâm tiện từ phía mấy trăm ngàn binh lính cứ dòm ngó hạ bộ của hắn, khiến hoa cúc của Diệp Hải xiết chặt, cảm giác không tốt lắm.
-----
"Hoàng thúc! ! !"
Hỏa Vương đang giao chiến với Vân Vương chợt dường như có cảm giác, vội vàng quay đầu, kết quả lại thấy Hỏa Vô Nhai bị g·iết thành thịt vụn.
Hắn tức khắc muốn rách cả mí mắt!
Hỏa Vô Nhai tuy trên danh nghĩa là thúc thúc của hắn, nhưng vụng trộm mẫu thân của hắn nói rằng thật ra Hỏa Vô Nhai là phụ thân của hắn, còn Hoàng đế đời trước chỉ là phụ thân trên danh nghĩa, hoàng đế đời trước bị y·ếu s·inh l·ý cho nên mẫu thân hắn bất đắc dĩ phải làm thế với thúc thúc để có thể đẻ ra hắn, mới có thể giữ được vị trí hoàng hậu, đánh bại mấy phi tử khác của hoàng đế. Mà Hỏa Vô Nhai cũng là người dạy dỗ hắn tu luyện, cũng là người lực bài chúng nghị tích cực nâng hắn lên làm Hỏa vương.
Cho nên tình cảm của Hỏa Vương và thúc thúc Hỏa Vô Nhai không tầm thường, phi thường thâm hậu, như cha như là thầy.
"Đáng c·hết! Đáng c·hết!"
Trong lòng Hỏa Vương gào thét, ánh mắt oán độc.
"Làm tốt lắm Diệp tướng quân!"
Vân Vương thấy Diệp Hải xử lý kẻ mạnh nhất bên phía Hỏa Quốc, trong lòng âm thầm vui sướng, cười ha hả khen tốt.
Hỏa Vô Nhai c·hết thì sức mạnh của Hỏa Quốc tương đương bị gọt mất phân nữa, Hỏa Quốc như thế nào còn có thể ngăn cản thế công của Vân Quốc ?!
"Hỏa Vô Nhai lão bất tử đ·ã c·hết, Vân Quốc võ giả cùng binh sĩ cùng bản vương tốc chiến tốc thắng! Đẩy mạnh tiến công!"
Tiếng hét của Vân Vương vang vọng khắp toàn bộ chiến trường tất cả tướng sĩ võ giả bên phe Vân Quốc như hít m·a t·úy lập tức điên cuồng chém g·iết không màn sống c·hết, mà q·uân đ·ội binh sĩ của Hỏa Vương ngay lập tức r·ối l·oạn trận cước, vô cùng hoảng sợ buông v·ũ k·hí chạy loạn.
"Hỏa Vương, đi!"
Khương tộc cùng Tôn Tộc võ giả lập tức chạy tới bên cạnh Hỏa Vương, mà tộc trưởng Khương thị Khương Nhiên liên tục gầm thét, "Lưu được núi xanh, không sợ không củi đốt!"
"Thế nhưng trẫm! hận!"
Hỏa Vương tựa hồ đang bị cừu hận che đôi mắt, cố chấp muốn ở lại báo thù cho Hỏa Vô Nhai.
"Nếu ngươi không đi, tất cả chúng ta đều phải c·hết ở đây!"
Tôn thị tộc trưởng Tôn Lâm tức giận nói.
Nghe vậy tức khắc Hỏa Vương lập tức tỉnh ngộ, sắc mặt tro tàn nhìn về phía binh sĩ Hỏa Quân.
Hắn nhìn xem hơn hai trăm ngàn binh sĩ Hỏa Quân đang bị Vân quốc binh sĩ chém g·iết, trái tim hắn lóe lên từng trận đau đớn.
Hắn rõ ràng nếu mình chạy trốn thì binh sĩ của Hỏa Quốc nếu không c·hết cũng sẽ b·ị b·ắt làm tù binh, thậm chí nếu rơi vào tay của Diệp Hải sát tinh thì không có một ai có thể sống sót.
Nhưng hắn là Vương, hắn nhất định phải làm ra lựa chọn!
"Muốn đi? đã hỏi qua ý kiến bổn vương chưa?!"
Vân Vương chín vị võ giả ngay lập tức bao vây đường lui của Hỏa Vương đám người.
"Vân Cửu, thù này trẫm! Hỏa Vô Thiên! khắc trong tâm khảm!"
Hỏa Vương cắn răng nghiến lợi nói ra.
"Ngươi cho rằng ngươi còn có thể đi được sao? ngây thơ."
Vân Vương nháy mắt với tám vị võ giả phe hắn, ngay lập tức tám người chia nhau tạo thành vòng vây.
"Chẳng lẽ đi không được sao?"
Hỏa Vương bỗng nhiên từ túi trữ vật móc ra một viên cầu màu đen kỳ dị, tỏa ra vô số tia lôi điện đan xen.
"Không tốt, hắn muốn tự bạo Phích Lịch Lôi!"
Thấy một màn như vậy thì ngay lập tức đám võ giả Vân Quốc nhất thời hoảng sợ gào thét, vội vàng lùi lại phía sau.
"C·hết cho ta!"
Ánh mắt Hỏa Vương đau lòng nhìn Phích Lịch Lôi một lát, sau đó ném mạnh về phía Vân Vương đám người, còn bản thân hắn thì cùng với Khương thị Tôn thị, cùng hoàng thất đám võ giả rời khỏi chiến trường.
Dù sao Phích Lịch Lôi ẩn chứa một đòn toàn lực của cường giả Luyện Tinh cảnh cảnh giới thứ hai-Kim Đan cảnh tu luyện Lôi pháp cho nên vô cùng trân quý, là bảo mệnh bí bảo chỉ sử dụng được một lần.
Nhìn thấy Hỏa Vương đều chạy nên binh sĩ phía Hỏa Quốc cũng không ham chiến, ngay lập tức tước v·ũ k·hí đầu hàng.
Theo lẽ thường thì bại quân nếu đầu hàng sẽ được tha mạng, sau đó gia nhập làm binh sĩ của phía đội quân thắng lợi.
Nhưng rất đáng tiếc lần này bọn hắn đầu hàng lại không xem hoàng lịch, vì lần này có Diệp Hải ở đây.
Vì thu gặt sát sinh điểm, Diệp Hải đương nhiên sẽ không tha cho bọn hắn.
Diệp Hải đi đến trước mặt đám binh sĩ Hỏa Quốc, ánh mắt lấp lóe lên từng tia tham lam.
Nhưng sâu trong những tia tham lam đó trộn lẫn một tia khát máu dữ tợn.