Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Cấp Ma Đạo Hệ Thống

Chương 29: Thăm Dò! (bạo chương, cầu đề cử cùng hâm mộ)




Chương 29: Thăm Dò! (bạo chương, cầu đề cử cùng hâm mộ)

Đêm nay trăng sáng như ngọc.

Hỏa Nguyên thành, là một tòa thành nhỏ gần tiền tuyến, thuộc phạm vi lãnh thổ của Hỏa Quốc.

Vân Vương mệnh lệnh hơn mười ngàn tên ngự trù trong kinh đô chạy tới đây mở bàn tiệc rượu chiêu đãi hai trăm ngàn quân ăn tiệc mừng thắng lợi.

Ngay lúc này tại Phủ thành chủ..

Vân vương nhiệt tình lôi kéo tay của Diệp Hải đi vào bên trong gian phòng, tám vị võ giả của phía Vân Quốc đã chờ đợi sẵn ở đây, nhìn thấy Vân Vương cùng Diệp Hải nắm tay bước vào, cả đám người nhao nhao đứng lên chắp tay kính cẩn vái chào.

Thực lực của đám người cũng chỉ nhỉnh hơn Vân Vương một tý, cho nên khi thấy Diệp Hải đại triển thần uy tự nhien bọn hắn không dám thất lễ cùng bất kính.

Đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Diệp Hải cũng không ra vẻ lạnh lùng, chỉ khẽ mỉm cười gật đầu đáp lại.

"Lúc trước ở kinh thành trẫm đã nghe tin tức tiền tuyến nên biết rõ đại danh của Diệp tướng quân, hôm nay gặp mặt quả thật Diệp tướng quân đúng là thanh niên tài tuấn, phong thái phi phàm a."

Ngay sau khi ngồi xuống nhập tọa, Vân Vương vội vàng rót cho Diệp Hải một chén rượu trước, sau đó mới rót rượu cho bản thân.

"Đúng vậy a, ta thấy dung mạo của Diệp tướng quân bất quá chỉ trên dưới hai mươi tuổi lại có tu vi Luyện thể cảnh thập trọng đỉnh phong, thật sự khiến cho chúng ta vô cùng mặc cảm, cảm thấy thời gian qua như sống trên thân chó."

Vương Minh cầm chén rượu lên, cung kính cười cười nói ra, "Nghĩ năm đó khi ta bằng tuổi Diệp tướng quân thì mới chỉ là luyện thể cảnh tam trọng sâu kiến."

"Vương tộc trưởng quá khen, ta xem quý công tử không phải cũng tuổi trẻ tài cao hay sao?"

Diệp Hải khẽ cười một tiếng đưa tay cụng ly rượu với Vương Minh, ngẩn đầu hớp một hơi uống cạn ly rượu.

"Hắn không giống như Diệp tướng quân, khuyển tử bây giờ là phế nhân, aizz, quả thật rất đau lòng."

Sắc mặt Vương Minh khẽ co quắp khi Diệp Hải nói đến con trai hắn, sau đó vội vàng thở dài một hơi, buồn bã nói.

Thấy vậy Diệp Hải cũng không biết nói gì thêm.



"Đúng rồi, không biết Diệp tướng quân là người địa phương nào, nguyên quán hẳn không phải là người của Vân Quốc chúng ta à, khẩu âm không giống."

Vân Vương ngửa cổ uống cạn hết ly rượu, sau đó giả vờ hỏi thăm.

"Ta từ quốc gia khác đến lịch luyện, trùng hợp thấy ở Vân Quốc xảy ra chiến sự, không nhịn được tham gia." Diệp Hải nhàn nhạt đáp.

"Như vậy quả thật là Vân Quốc chúng gặp vận may chiếu cố mới gặp Diệp tướng quân hiệp nghĩa tương trợ a.!"

Thái độ của Vân Vương giống như là thật cao hứng, lơ đãng nói: "Chúng ta tuy ở các tiểu quốc có thể hô phong hoán vũ không tính là cái gì so với các quốc gia cường đại khác, thiên tài như Diệp tướng quân chắc chắn là đến từ hoàng phẩm cao cấp thế lực trở lên đúng chứ?"

"ừm!"

Diệp Hải lạnh nhạt gật đầu.

"Ta cảm thấy ngày mai ngày lành tháng tốt liền chiêu cáo thiên hạ phong ngươi làm vị thứ ba vương gia, không biết ý kiến của ngài như thế nào?"

Vân Vương cười nói ra.

"Vân vương tùy tiện an bài là được."

Sắc mặt Diệp Hải không chút hứng thú tùy tiện đáp.

"Được, vậy liền giao cho bản vương!"

Vân Vương sống gần trăm tuổi, loại người nào hắn chẳng gặp qua.

Hắn biết nếu là con người thì bất kỳ ai đều là có dục vọng.

Tiền tài, quyền lực, nữ nhân, ai có thể ngoại lệ?

Hắn lúc đầu chỉ nghĩ tính cách của Diệp Hải có chút lạnh lùng mà thôi, nhưng vẫn sẽ có dục vọng nguyên thủy của con người. Nhưng phản ứng của Diệp Hải khiến hắn hơi nhíu mày, đây là phản ứng không có một chút hứng thú nào đối với quyền lực cùng địa vị. Sau đó nghĩ tới thực lực cùng tư chất của Diệp Hải, hắn mới bình thản lại.



Thà làm đầu gà không làm đuôi phượng không áp dụng được cho thiên tài.

Diệp Hải thấy Vân Vương bọn họ tiếp tục bàn luận những chuyện không có chút dinh dưỡng nào, liền mất hết hứng thú liền muốn đứng dậy rời đi.

Vân Vương cũng không có cố ý giữ lại, chỉ là biểu thị cảm giác tiếc nuối, nói: "haizz..cảnh đẹp như vậy lẽ ra nên thưởng rượu ngắm trăng ôm mỹ nhân tản mạn."

Nói xong, hắn vỗ tay một cái, một dàn oanh bướm hoa dung tuyệt sắc mặt quần áo hở hang từ phòng ngủ bước ra, ánh mắt mị hoặc nhìn Diệp Hải, phong tình vạn chủng.

"Diệp tướng quân nếu không chê thì cho các nàng có cơ hội hầu hạ ngài, những nữ tử này đều còn trinh tiết, là mỹ nhân hiếm có ở Vân quốc chúng ta."

"Nữ nhân sẽ chỉ hạn chế tốc độ g·iết người của ta." Diệp Hải lạnh lùng lắc đầu, đứng dậy rời đi không chút dây dưa dài dòng.

——

"Các ngươi lui xuống đi." Vân Vương để ly rượu xuống, sắc mặt bình tĩnh nói với đám oanh bướm mỹ nhân.

"Vâng bệ hạ." Các nàng sắc mặt thất vọng rời đi, để lại căn phòng ẩn chứa mùi hương thiếu nữ không tán đi.

"Như thế nào?"

Vân Vương đột nhiên hỏi.

"Nhìn giống như một người không có dã tâm."

Vương Minh trầm ngâm một hồi, "Giống như loại người thích sát lục, nhưng đây hẳn là biểu hiện giả dối, sự thật có lẽ là hắn đang tu luyện một loại ma đạo công pháp cần g·iết người mới có thể mạnh lên, hẳn đi theo con đường sát đạo."

"Bộ dáng của hắn giống như không ở lại đây lâu, thu gặt một đợt sinh mệnh nữa hẳn là hắn sẽ rời đi. nhìn tình huống có lẽ hắn sẽ không tá ma g·iết lừa ngay cả chúng ta cũng g·iết, hẳn là hắn đang sợ bị chính đạo nhân sĩ thảo phạt, cho nên mới ẩn mình vào q·uân đ·ội tu luyện, và vô tình gia nhập vào trận doanh của chúng ta."

Hạ Trần cũng biểu lộ ý nghĩ, nói.

Mục đích mời Diệp Hải tới đây cũng không đơn thuần là để ăn uống và chúc mừng thắng lợi, mà chính là muốn khảo nghiệm tâm tính và ý đồ của Diệp Hải.



Trước đó tin tức ở tiền tuyến nói rằng hắn chỉ là một tên võ giả Luyện thể cảnh lục trọng trở lên, cho nên bọn hắn cũng không lo lắng Diệp Hải sẽ làm gì ảnh hưởng tới Vân Quốc, dù sao thêm một võ giả cũng là tăng thêm một phần chiến lực.

Nhưng bây giờ thực lực thực sự của Diệp Hải quá mạnh mẽ, thậm chí Luyện Tinh cảnh cường giả nếu đánh g·iết hắn cũng không có khả năng thành công.

Diệp Hải cường đại khiến Vân Vương bọn hắn sợ hãi, vạn nhất Diệp Hải muốn xưng bá Vân quốc thì chín người bọn hắn cũng không thể ngăn trở.

Cho nên bọn hắn mở tiệc rượu chủ yếu hỏi dò Diệp Hải vài câu.

Kết quả thăm dò vẫn là khiến bọn hắn như uống liều thuốc an thần, cực kỳ an tâm.

Nếu không thì bọn hắn không thể làm gì khác, chạy là thượng sách, sau đó cầu viện chính đạo cường giả đến chém g·iết Diệp Hải.

"Tư chất của hắn phi phàm nhất định không phải cá trong chậu sẽ không ở đây lâu."

Vân Vương khẽ cười một tiếng, cả người buông lỏng, hưng phấn mỉm cười.

"Thật là đạo lý này."

Vương Minh khẽ gật đầu, "Thừa dịp Diệp tướng quân vẫn còn ở đây, chúng ta tốt nhất phối hợp với hắn tiêu diệt Hỏa Quốc tàn đảng."

"Ân, điều này bản vương rõ ràng."

Vân Vương tự cho mình rót một chén rượu, ánh mắt sáng lên, "Bảnvương coi là ít nhất phải đợi thêm mấy trăm năm thì nước ta mới có cơ hội vượt trên Hỏa Quốc, nhưng thực sự không nghĩ đến vẻn vẹn Diệp tướng quân đến trong doanh có mấy tuần lễ thì lại mạnh mẽ thay đổi thế cục, trợ giúp chúng ta thắng lợi!"

"Nguyên bản Hỏa Vô Thiên tên kia luôn vênh váo hung hăng, cao cao tại thượng bây giờ chỉ có thể trốn trong kinh thành mỗi ngày phải sống trong lo sợ Diệp tướng quân g·iết đến!"

"Ha ha ha, các ngươi nói, cái này có phải là ông trời trao cơ duyên cho chúng ta không?"

"Lời ấy chính xác."

Hạ thị tộc trưởng Hạ Trần giương lên chén rượu trong tay, phấn khởi nói: "Chúng ta chỉ cần bám chặt vào đùi của Diệp tướng quân, nhất định sẽ có kỳ ngộ lớn hơn đang vẫy tay đợi chúng ta!"

"Ha ha,lời này của Hạ tộc trưởng khiến bản vương rất thích!"

Vân Vương vui sướng cười to.