Chương 24: Tiền Tuyến Căng Thẳng. (bạo chương lần 6, cầu đề cử)
Chương 24: Tiền Tuyến Căng Thẳng.
(Bạo thêm một chương nữa là chương thứ 6 trong hôm nay. Hai giờ sáng rồi không ngủ được lại phải tiếp tục viết. mong mọi người đề cử mạnh mẽ cho tác giả nha.)
Vân quốc đô thành.
Khi Vân Vương nghe được tin tức này thì cả người đều mộng bức.
Mặc dù có Diệp Hải tính là một phần chiến lực, Vân quốc xem như có mười tôn Luyện thể cảnh võ giả về số lượng xác thực vượt qua Hỏa quốc.
Nhưng bên trong tám vị võ giả của Hỏa Quốc đang có ba vị là luyện thể cảnh bát trọng trở lên.
Mà Vân quốc chỉ có hai cái.
Thật muốn đánh lên, Vân quốc chưa hẳn có thể chiếm được chỗ tốt nào, trái lại có nguy cơ tổn thất chiến lực cao cấp.
Cho nên ý nghĩ của hắn chính là cứ từ từ từng bước một xâm chiến lãnh thổ, sử dụng binh pháp nước sôi đun ếch xanh để hành động từng bước suy yếu binh lực của Hỏa Quốc.
Nhưng bây giờ Diệp Hải lừa g·iết hai trăm ngàn binh sĩ của Hỏa Quốc, tương đương hai phần tư binh lực của Hỏa Quốc, điều này chẳng khác nào như một bạt tay tát thẳng vào mặt Hỏa Quốc.
Ba ba có thể nhịn nhưng thẩm thẩm không thể nhịn.
Hỏa Quốc không thể nào nhịn được, vì đây là khuất nhục, nếu không trả thù thì dân tâm mất hết, thiên hạ rung chuyển.
Cho nên mấy hôm nữa chắc chắn sẽ xảy ra quốc chiến.
"Bệ hạ, nếu sự tình đã phát sinh rồi thì đánh đi, dù sao không có đường lui."
Vương gia gia chủ Vương Minh vuốt ve sợi râu của bản thân, nói ra, "Cùng với đợi thêm mấy chục năm sử dụng chính sách tằm ăn dâu chậm rãi thôn phệ, chi bằng ngay lập tức chiến đấu. Dù sao sớm muộn gì cũng phải chiến, thì nên hành động trước để chiếm lấy tiên cơ."
"Vậy liền đánh đi!"
Vân Vương nghĩ sâu tính kỹ một hồi, lập tức quyết định, "Truyền ý chỉ của trẫm, toàn quân chuẩn bị chiến đấu, lần này, chúng ta Vân quốc muốn cọ rửa khuất nhục từ Hỏa quốc tàn bạo đã nhiều lần x·âm p·hạm lãnh thổ của Vân Quốc, hôm nay thiên đạo luân hồi, đến phiên Hỏa Quốc phải đền tội, nước mất nhà tang!"
"Vương Thượng anh minh!"
Hạ gia tộc trưởng Hạ Trần đứng bên cạnh chắp tay mỉm cười.
"Mặt khác, nếu là quốc chiến, tất cả võ giả của ba tộc của chúng ta cũng phải lên tiền tuyến, "
Vân Vương nhìn về phía Vương Minh cùng Hạ Trần, ánh mắt thăm thẳm nói.
"Đồng ý."
Vương Minh cùng Hạ Trần liếc nhau mấy giây, gật đầu đáp.
——
So với việc nhân dân bách tích bên phía Vân Quốc hăng hái vui vẻ thì lúc này bên phía Hỏa Quốc quần tình phẫn nộ.
Bên trong đại điện đứng đầy chư hầu tướng lãnh, Hỏa Vương một bàn tay trực tiếp đánh tan nát bàn đọc sách trước mặt trong mắt tơ máu tràn ngập, vô cùng dữ tợn.
"Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!"
"Vân quốc bọn hắn là điên rồi hay sao?"
"Lại dám g·iết hơn hai trăm nghìn binh sĩ tinh nhuệ à! là hai trăm nghìn con người sống sờ sờ bị độc thủ a!"
Lúc này lửa giận của Hỏa Vương trùng thiên, các chư hầu tướng lĩnh câm như hến đứng vểnh tai nghe. Hỏa Vương đi đi lại lại bên trong đại điện tức nổ phổi nói: "Bất quá là nhiều thêm hai tên võ giả mà thôi, liền dám không kiêng nể gì cả! Thật sự coi Hỏa quốc của trẫm là bùn đất tùy ý nhào nặn hay sao?"
"Bệ hạ, hành vi của Vân quốc như vậy sợ là muốn nhấc lên quốc chiến."
Khương thị gia chủ Khương Nhiên trầm giọng nói ra. Tôn thị gia chủ Tôn Lâm tuy không nói gì nhưng yên lặng gật đầu xem như đồng tình lời nói của Khương thị gia chủ Khương Nhiên.
Khương Nhiên với Tôn Lâm chính là hai vị võ giả luyện thể cảnh cửu trọng trung kỳ, xem như gần như mạnh nhất dưới Luyện Tinh Cảnh, còn Hoàng thất có một con bài chưa lật là một vị tộc thúc Luyện Thể cảnh thập trọng đỉnh phong đang bế quan trùng kích Luyện Tinh Cảnh.
"Quốc chiến liền quốc chiến, bản vương chăng lẽ sẽ sợ bọn hắn hay sao!"
Thanh âm Hỏa Vương băng lãnh, "Truyền lệnh trẫm, cả nước sẵn sàng quốc chiến!"
"Lần này trẫm muốn Vân thị vong quốc d·iệt c·hủng! ! !"
Đang lúc hai nước tình huống như dầu sôi lửa bỏng thì kẻ khởi xướng Diệp Hải lại là an tĩnh phơi nắng.
Lâu ngày g·iết người khiến Diệp Hải cảm giác phải nghỉ ngơi một tý.thật ra là trộm lười. Dù sao từ khi có Thần Cấp Ma Đạo hệ thống thì Diệp Hải liên tục chém g·iết, không chém g·iết cũng là chạy trốn, chưa từng có ngày nghỉ ngơi nào.
Sáng hôm sau...
Diệp Hải chậm rãi đứng dậy từ phòng ngủ, sắc mặt thoải mái thầm nghĩ:
"Hôm nay đoán chừng cả hai nước đang bắt đầu giao chiến rồi a, thời gian không sai biệt lắm."
Hắn nếu tiếp tục trộm lười tiếp thì khi hai nước giao chiến binh sĩ đều c·hết sạch hắn làm sao có thể còn người để g·iết mà thu hoạch sát sinh điểm.
Lập tức Diệp Hải nhanh chóng mặc vào quần áo, vội vàng tốc hành chạy nhanh về phía biên giới của hai nước.
Bây giờ sát sinh điểm chỉ còn lại 30.000, nhất định phải thu hoạch được nhiều hơn sinh mệnh thì mới có thể tự tin Độ kiếp Trúc Cơ tiến giai Luyện Tinh cảnh.
Qủa đúng là như Diệp Hải phỏng đoán, lúc này ở biên giới giữa hai nước, hai quân đang đứng thóa mạ mẫu thân của nhau, cũng chưa động thủ.
Lúc này đây song phương đã đem hết binh sĩ ra tiền tuyến, nhân số hội tụ ở đây đã hơn năm trăm ngàn binh sĩ.
Khí huyết hơn năm trăm ngàn người hội tụ một chỗ như là cầu vòng bao phủ khắp mấy chục cây số xung quanh.
Vân Vương ngồi ở dựng trên bảo tọa, chung quanh là một đám Ngự lâm quân, hai bên một trái một phải chính là Vương thị tộc trưởng Vương Minh cùng Hạ thị tộc trưởng Hạ Trần.
Ngoài ra, ở bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ xinh đẹp, mặc dù còn tuổi trẻ, nhưng lại đã có vẻ mặt nghiêng nước nghiêng thành, mỹ lệ làm rung động lòng người.
"Hỏa Vương đã lâu không gặp, phong thái ngươi vẫn như cũ a, mẫu thân ngươi còn khỏe chứ?"
Vân Vương cao giọng lớn tiếng hỏi thăm.
"Hừ, thân mẫu ta đều khỏe, chí ít sống lâu hơn thân mẫu của ngươi, lâu năm không gặp ta thấy lá gan của ngươi lại lớn lên không ít, lại dám ra tay với con dân Hỏa Quốc của ta!"
Thanh âm Hỏa Vương băng lãnh đáp.
"Phong thủy luân chuyển thời đại này ta Vân Quốc ngược lại mạnh hơn các ngươi. nghe nói hai vị võ giả của các ngươi quỳ xuống cầu xin võ giả bên ta tha c·hết mà, quả nhiên chủ nào có đầy tớ đó."
Vân Vương đắc ý cười nhạt, đáp.
"Hừ, ta thấy võ giả phe ngươi hình như thiếu đi một người, tên sát tinh kia ở đang ở đâu?"
Hỏa Vương tức giận hừ lạnh, ánh mắt khẽ đảo về phía võ giả của Vân Quốc, nghi hoặc hỏi.
"Loại chiến lực này sao có thể dễ dàng phóng tới bên ngoài, ngươi nói có đúng hay không?"
Vân Vương mặt không đổi sắc đáp lại, nhưng trong lòng hết sức sốt ruột.
Hắn dám đánh trận chiến này là bởi vì có Diệp Hải tham gia.
Nhưng khi đi tới tiền tuyến lại là không tìm thấy người này!
Giống như là đột nhiên mất, điều này khiến hắn như làm sao không hoảng hốt?
Bởi vì võ giả bên phe Hỏa Quốc tu vi trung bình cao hơn Vân Quốc võ giả.
Nếu cứng rắng giao thủ chưa chắc đã ăn lại người ta.
Chỉ là quốc chiến đã mở ra thì dĩ nhiên không có đường quay về, bản thân cũng đang ở đây, nếu rút lui chẳng khác nào mất hết sĩ khí. Cho nên cho dù Diệp Hải không đến thì đâm lao cũng phải theo lao.
"Thế nhưng là căn cứ thám tử bên ta báo cáo thì tên tiểu tử kia đột ngột biến mất, cho dù chính là ngươi cũng không thể tìm tới, không phải sao?"
Hỏa Quốc Quốc Vương nghe Vân Quốc Quốc Vương nói láo, lập tức cười lạnh, châm chọc nói.
Nghe vậy ánh mắt Vân Vương mịt mờ trầm xuống.
Nhìn đến quả nhiên có ám tử nằm vùng, tin tức quan trọng như vậy lại lộ ra, đáng c·hết!.
Bất quá trên mặt hắn vẫn bình thản nói:
"Thật thật giả giả, hư hư thật thật, ngươi làm sao biết được tin tức mà thám tử đưa ngươi là thật đây, sao ngươi biết đó không phải mê trận mà ta cố ý để lộ cho người biết?"
"Hừ, bản vương lười nhác cùng ngươi trổ tài miệng lưỡi, tất nhiên đã muốn chiến vậy liền đánh đi!"
Sắc mặt Hỏa Vương không kiên nhẫn nói.
Đông đông đông! Tiếng trống trận liên tục vang lên từ hai phía q·uân đ·ội, như đang kích phát sĩ khí và lòng yêu nước trong mỗi binh sĩ.
"Toàn quân chuẩn bị!"
Khi thấy Hỏa Vương đã muốn đánh thật, Vân Vương cũng là đứng lên, chuẩn bị xuất động.
binh sĩ đấu với binh sĩ, võ giả đấu với võ giả.
Hắn tuy là hoàng đế cao quý của một nước, nhưng hắn cũng thân là võ giả cho nên cũng phải chiến.
"Giết !!!"
"Giết a!"
"Chém c·hết bọn chúng, vinh quy bái tổ đang trong tầm tay.."
"Mẹ ơi con muốn về nhà...."
"......"
Nhưng ngay khi hai quân hóa thành dòng lũ muốn lao đến sống mái với nhau thì một đạo thân ảnh kinh khủng từ phía sau hậu phương của Hỏa Quốc lao ra, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.