Chương 23: Tiếp tục đồ sát hai trăm ngàn binh sĩ!
(Mọi người xin giới thiệu tác phẩm đến nhiều người hơn, đề cử, cất đặt, tặng hoa, bình luận.,đều sẽ là động lực để mình tiếp tục viết tiếp câu chuyện này. Mỗi ngày ít nhất là bốn chương nha, hôm nay vui nên đã bạo năm chương)
"Hệ thống, đột phá Tiên Thiên Chi Thể tiền kỳ."
''Khấu trừ 20.000 điểm, bắt đầu đột phá. Số dư +180.000" Thanh âm hệ thống lạnh lùng đáp.
Ngay lập tức thân thể của Diệp Hải nổi lên từng tầng năng lượng kỳ dị đang chảy xuôi qua từng thớ thịt, từng đoạn xương cốt, từng đoạn huyết dịch đang không ngừng reo hò như h·ạn h·án gặp cam lộ, sau vài phút thì luồng năng lượng kỳ bí đó đột ngột kết thúc, Diệp Hải cũng hoàn thành việc dùng hai mươi ngàn điểm sát sinh, tương đương với hai mươi nghìn đầu sinh mệnh của binh sĩ Hỏa Quốc để đổi lấy việc đột phá Tiên Thiên Chi Thể trung kỳ.
"Hệ thống, đột phá Tiên Thiên Chi Thể hậu kỳ." Diệp Hải cũng không ngừng lại, tiếp tục nói.
"Keng..Khấu trừ 50.000 điểm, bắt đầu đột phá. Số dư +130.000" Thanh âm hệ thống lạnh lùng đáp.
....
"Hệ thống, đột phá Tiên Thiên Chi Thể Đỉnh Phong."
"Keng..Khấu trừ 100.000 điểm, bắt đầu đột phá. Số dư +30.000" Thanh âm hệ thống lạnh lùng đáp.
Ngay lập tức một nguồn năng lượng vô cùng to lớn trống rỗng xuất hiện trong cơ thể Diệp Hải, nó như xỏ xuyên len lỏi đi qua từng đoạn kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, sau đó mạnh mẽ thôi thúc thân thể Diệp Hải cường hóa toàn phương diện, ngay lúc này chỉ thấy thân thể của Diệp Hải thuần khiết vô hạ, da thịt tỏa ra hương thơm thanh ngát cực kỳ, tựa như lưu ly, từng đoạn xương cốt tỏa sáng một luồn ánh sáng thuần khiết, đây là cảnh giới cao nhất của Tiên Thiên chi thể, xương ngọc như lưu ly, máu tươi không còn tanh tưởi mà sẽ có mùi hương thơm ngát cực kỳ, da thịt từng khối co lại tạo nên vẻ đẹp hoàn mỹ, thân hình gầy gò của Diệp Hải tức khắc có cơ bụng sáu múi, da thịt cũng lột xác thành màu trắng ngọc, cả khuôn mặt Diệp Hải cũng trở nên Anh Tuấn lạ thường. Mái tóc đỏ nhuộm màu đỏ của máu cũng bong tróc ra từng mảng, lộ ra từng sợi tóc đẹp đẽ đen tuyền như ngân hà.
Duy chỉ có hai tròng mắt của hắn thủy chung vẫn là một màu đen sâu thẳm, như hố sâu vũ trụ, như muốn thôn phệ hết thảy những thứ mà nó nhìn thấy.
Diệp Hải lúc này khẽ động, một luồng khí cơ cường hãn thổi bay hết mọi thứ, cả doanh trại cũng rung chuyển theo khi hắn đứng dậy, lúc này Diệp Hải như một tôn mãnh hổ rời núi.
"Lúc này coi như là lão tổ của Thi Qủy Tông các loại cũng không thể g·iết c·hết ta. Thậm chí bây giờ ngay lập tức độ kiếp thì thiên đạo cũng không thể làm gì ta, cường đại như vậy thật khiến cho ta mê muội việc trở nên mạnh mẽ hơn aa." Diệp Hải thanh âm trầm thấp nói thầm, ánh mắt lóe lên vẻ tự tin.
Hắn! Bây giờ! Không phải là kẻ yếu nữa! Chí ít là ở các tiểu quốc này.
"Ta cần nhiều điểm sát lục hơn!" Diệp Hải ánh mắt thị huyết bạo phát, như một tôn ma đầu thức tỉnh.
Sau đó hắn lại từ trong túi chữ vật lấy ra Hồ Lô Ma Bình thu thập hơn hai trăm nghìn ác hồn của các binh sĩ đ·ã c·hết, xem như là tăng cường thêm thủ đoạn.
Tuy những sinh linh sau khi c·hết bị sát sinh chức năng tướt đoạt hết thảy tinh khí thần, xem như không cách nào đầu thai chuyển thế, tuy nhiên ác hồn lại không nằm trong trường hợp đó, vì ác hồn không phải là chính hồn, mà là tà niệm oán niệm của t·hi t·hể mà tạo thành, cho nên Diệp Hải mới có thể thu phục được.
"Ngươi, tới! Ta biết ngươi còn sống, vì ta lưu lại tính mạng của ngươi, đừng tiếp tục giả c·hết nếu không ta sẽ g·iết ngươi."
Diệp Hải bỗng nhiên quay đầu vế phía núi t·hi t·hể, khẽ quát.
Xột xoạt!
Ngay lập tức một binh sĩ từ trong núi thây trèo ra tiến về phía Diệp Hải, sắc mặt sợ hãi nhìn Diệp Hải, hai đầu gối quỳ xuống đất, khuôn mặt trắng bệch như n·gười c·hết, cả người run rẩy.
Thân làm quân tinh nhuệ của Hỏa Quân, hắn tự nhiên trải qua rất nhiều cuộc chiến, quen thuộc tràng diện núi thây biển máu.
Nhưng hôm nay tràng diện này đã làm hắn chấn động tam quan.
Cái này nếu ngay bây giờ ai bảo là hắn đang ở địa ngục thì hắn cũng tin.
Trong không khí ngoại trừ mùi máu tươi thì chỉ có một tràng cảnh như đất c·hết, cả quân doanh không còn một tia sự sống nào, lạnh như băng.
Dưới chân thì từng lớp huyết thủy dầy đặc và khi cơn gió lạnh lẽo thổi qua là nó trở nên sền sệt dính chân như bã chó.
"Ngươi sau khi trở về kinh độ thì nói cho bệ hạ của ngươi biết rằng quốc chiến ngay bây giờ đã mở ra, nếu như không muốn người dân vô tội ở các thành trấn xung quanh bị quân ta tàn sát liền mau chóng phái cao thủ chân chính đến, hiểu chưa?"
Diệp Hải chậm rãi nói ra.
Hắn sở dĩ tha cho tên tiểu binh này là vì muốn có người truyền lời, Diệp Hải nếu hành quân đi xung quanh g·iết hại bách tính bình thường thì chắc chắn sẽ bị chính đạo, nho đạo, phật đạo tông môn thảo phạt, thậm chí những lão quái vật mạnh hơn Luyện Tinh Cảnh cũng sẽ nhảy ra. Dù sao Thiên Đạo sẽ không cho phép hắn phát rồ như vậy. Nhưng nếu chỉ g·iết binh sĩ thì nó là điều bình thường, vì binh sĩ là có sát nghiệp quấn thân.
Tên binh sĩ này nghe Diệp Hải nói vậy thì phản ứng đầu tiên là khẽ giật mình, phản ứng tiếp theo là lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Hắn coi là bản thân sẽ bị Diệp Hải g·iết c·hết, nhưng không nghĩ đến còn có cơ hội sống rời đi khỏi nơi c·hết tiệt này.
"Nghe rõ ràng có hay không?"
Diệp Hải nhướng mày.
Ở trong mắt hắn, phản ứng của tên binh sĩ này tựa như bị choáng váng.
"Xin đại nhân yên tâm ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao cho ta !"
Đại nạn không c·hết tức khắc khiến binh sĩ như được đại xá, kích động liên tục dập đầu.
"Đi thôi."
Diệp Hải ánh mắt lóe lên vẻ quỷ dị, vỗ vai hắn một cái, một luồng khí cơ thâm trầm tiến nhập vào cơ thể tên binh sĩ, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
"Vâng vâng vâng!"
Binh sĩ nghe vậy vội vàng đứng lên, có lẽ là hôm nay bị kích thích quá mạnh cho nên toàn thân hắn giống như không thể đi lại bình thường, đi có mấy bước là chỏng vó té ngã.
Thấy tên binh sĩ đã đi xa, Diệp Hải liền cảm thấy vô vị, liền nhảy xuống khỏi tòa núi t·hi t·hể, bước vào bên trong nhà bếp của quân doanh lục lọi đồ ăn.
Dù sao thì con mẹ nó buổi sáng hôm qua không ăn sáng mà g·iết đến tận sáng hôm nay cho nên Diệp Hải cảm giác trong miệng hơi tẻ nhạt, muốn ăn chút gì đó thỏa mãn miệng lưỡi.
Dù sao thân thể hắn cường hãn như vậy chỉ cần hít linh khí là tự khắc no bụng không cần ăn uống như người phàm tục.
Diệp Hải đi rồi thì những con quạ đen và kềnh kềnh rốt cuộc không nhịn được lập tức ánh mắt lóe lên hung quang, vội vàng xòe cánh bay vào bên trong đám t·hi t·hể điên cuồng gặm cắn.
Sau khi Diệp Hải vào phòng bếp không lâu thì Vân Quân mới thong thả chạy tới.
Tuy chỉ có hơn năm mươi cây số nhưng đường đi hiểm trở, lại phải trèo đồi lội suối, quân tư trang bị phải vác theo, thân là phàm nhân thân thể nên bọn họ mất một ngày mới tới nơi. Đêm qua đương nhiên là dựng trại đi ngủ rồi, sáng nay bọn hắn mới tiếp tục đi đến doanh trại hỏa quốc.
Bọn hắn nhìn tràng cảnh trước mắt giống như nhân gian Địa Ngục, núi thây chất đầy, máu khô chảy khắp doanh trại, kềnh kềnh quạ đen đang thưởng thức gặm cắn t·hi t·hể,... thì ngay lập tức một đám cả người cảm giác thân thể lạnh buốt, sắc mặt trắng bệch.
________
Tin tức Hỏa quân hơn hai trăm nghìn binh sĩ tinh nhuệ bị Vân quốc võ giả cùng Vân quốc q·uân đ·ội đồ sát toàn diệt rất nhanh liền truyền bá ra.
Cơ hồ toàn bộ mọi người già trẻ lớn bé ở hai nước Hỏa-Vân đều biết.
người dân Vân quốc thì một nữa người tinh thần phấn chấn, tung hô Diệp Hải như anh hùng cứu thế, một nữa số còn lại thì lâm vào cảm giác hoảng sợ.
Phấn chấn là nhiều năm như vậy Vân Quốc bọn hắn một mực bị Hỏa quốc ức h·iếp, trong lòng đã sớm ẩn chứa cảm giác khó chịu vô cùng, hành vi của Diệp Hải cùng chúng binh sĩ khiến bọn họ nhả ra khẩu khí tức giận, cảm giác thoải mái vô cùng.
Hoảng sợ là thực lực của Hỏa quốc muốn mạnh,hơn mấy lần so Vân quốc, như vậy sau lần q·uân đ·ội toàn diệt như thế này chắc hẳn Hỏa Quốc sẽ mở ra Quốc Chiến, khi đó sinh linh đồ thán, sinh mệnh như cỏ cây, bách tích trôi dạt, t·hiên t·ai nhân họa chiến hỏa không ngừng.Không biết sẽ có bao nhiêu bách tính bị tai họa.
--