Chương 25: Ngưu Ma Luyện Thể Thuật.
(ba giờ sáng vẫn không ngủ được, lại phải viết tiếp, các ma tu bằng hữu đề cừ ủng hộ mình nào. Tính ra là viết được bảy chương liên tiếp trong ngày hôm này rồi)
"Chuyện gì xảy ra? !"
Sắc mặt Hỏa Vương đột nhiên biến sắc, liền vội vàng xoay người nhìn về hậu phương.
Chỉ thấy hậu phương lúc này lại có một bóng người đang lao lên tùy ý gặt hái tính mạng của binh sĩ bên phía Hỏa Quốc.
Thân ảnh cao gầy, khuôn mặt như đao gọt, mái tóc dài xõa ngang vai, tư thế hiên ngang chạy trong vạn quân như ở chỗ không người.
Mỗi một đao vung ra thì tức khắc có ba bốn binh sĩ đầu lìa khỏi cổ, c·hết không thể c·hết lại.
Cái này rõ ràng là một tên võ giả, mà lại vô cùng trẻ trung.
"Là Vân quốc vị thứ mười võ giả, Diệp Hải!"
Hỏa Vương thoáng cái liền nghĩ đến là ai.
"Đáng c·hết, Vân quốc vậy mà vô cùng âm hiểm đánh lén sau lưng hậu phương!"
Hỏa Vương nhìn thân ảnh Diệp Hải đang tàn sát nhanh chóng binh sĩ của mình, cơ hồ phẫn nộ như muốn rách cả mí mắt, hướng về vị lão giả đang đứng kế bên hắn, phẫn hận nói: "Vương thúc, đi g·iết hắn!"
"Tốt."
Lão giả gật gật đầu, tức khắc phóng đi về phía thân ảnh Diệp Hải.
"Khương thị, Tôn Thị, các ngươi và thuộc hạ các ngươi theo ta giao đấu với chín tên võ giả bên phía Vân Quốc!"
Hỏa Vương nhìn về phía đám võ giả phe mình, ánh mắt hung ác nói.
"Tốt."
Hai người không do dự gật đầu, giờ phút này muốn chạy cũng không chạy được, chỉ có thể liều mạng.
"Ha ha, trẫm còn tưởng là Diệp tướng quân không xuất hiện nữaa, nhưng không ngờ Diệp tướng quân đã sớm mai phục phía sau Hỏa quân!"
Vân Vương thấy một màn như vậy ngay tức khắc cười ha hả, trong lòng sảng khoái vô cùng.
Cảm xúc bất an trong lòng nháy mắt tan thành mây khói!
"Chư vị, theo ta g·iết! ! !"
"Vâng bệ hạ!"
Vương Minh cùng Hạ Trần cũng hưng phấn cười một tiếng, giờ này khắc này, bọn hắn rốt cục nắm chắc thắng lợi.
"Tiểu Linh đừng lo, phụ thân ta cùng bệ hạ sẽ khải hoàn chở về."
Vương gia con trai trưởng Vương Diệp tưởng thiếu nữ lo lắng cho phụ thân nàng, liền mở miệng an ủi.
Thiếu nữ khẽ gật đầu, tiếu dung gạt ra vẻ mặt tươi cười.
Chỉ là ẩn sâu trong đôi mắt của thiếu nữ lóe lên vẻ băng lạnh khi nhìn về phía Vân Vương bọn họ.
——
Người nãy giờ trùng sát ở phía hậu phương của Hỏa Quốc chính là Diệp Hải, thật ra hắn đã đến sớm trước đó một canh giờ, nhưng đợi mãi không thấy hai bên giao chiến mà chỉ giao thủ bằng võ mồm với nhau khiến Diệp Hải mất hết kiên nhẫn.
Hắn không có hứng thú nghe hai vị hoàng đế đánh võ mồm, lập tức trực tiếp liền xông vào hậu phương Hỏa Quốc g·iết ra đường máu.
" Sát Sinh điểm + 1!"
"Sát sinh điểm + 100!"
". . ."
Thanh âm hệ thống nhắc nhở chợt vang lên trong khiến Diệp Hải càng thêm hưng phấn g·iết chóc sinh mệnh.
Hơn ba trăm ngàn binh sĩ sinh mạng, hắn muốn hết.
"Tặc tử chớ có càn rỡ!"
Nhưng mà ngay lúc Diệp Hải đang vui vẻ chém g·iết thì một thanh âm giận dữ vang lên phía sau lưng hắn, ngay lập tức một quyền bá đạo liền đấm xuống lưng hắn.
"Là Luyện thể cảnh thập trọng đỉnh phong cao thủ."
Ánh mắt Diệp Hải nhíu lại, trực tiếp đưa cao thanh đao đỡ lấy một quyền của lão giả.
Oanh!
Quyền cùng đao đụng nhau, tạo ra một v·ụ n·ổ sóng xung kích vô cùng đáng sợ, bao phủ bốn phía!
Mặt đất chấn động, cát bay đá chạy, vô số mảnh vụn tảng đá nhỏ bay về phía binh sĩ hai bên, ngay lập tức hơn ngàn người bị dư âm làm tổn thương, mất sức chiến đấu.
"Luyện thể cảnh thập trọng!"
Lão giả bị lực xung kích đẩy lùi về sau mấy chục bước mới dừng lại, ánh mắt khó tin nhìn về phía Diệp Hải.
Bởi vì Diệp Hải quá trẻ!
Nhìn qua bất quá tầm hai mươi tuổi là cùng.
Ở nơi võ đạo xuống dốc như ở Hạ Châu làm sao có tồn tại một tên thanh niên thiên kiêu như vậy.
Khi hắn hai mươi tuổi khó khăn lắm mới luyện thể tứ trọng là đã được hoàng đế đời trước khen là võ đạo kỳ tài rồi.
"Nhãn lực không tệ."
Diệp Hải không chút lui bước đứng im tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn lão giả.
"Khí thế thật hùng hậu, căn cơ nhìn như vững chắc, thân thể cường đại phi thường, quả nhiên là thiên kiêu."
Lão giả ánh mắt lóe lên vẻ kiêng kỵ, đừng nhìn hắn cùng Diệp Hải là tu vi ngang nhau, quyền sợ trẻ trung, huống chi hiện tại hắn bởi vì tuổi tác quá lớn thực lực đã bắt đầu đi xuống, cơ năng thân thể dần lão hóa, cho nên khi đối đầu với một người tuổi trẻ tu vi ngang bằng mình, lão giả sớm muộn sẽ thua.
Bất quá trong lòng hắn cũng không có cái gì e ngại, hắn sống lâu như vậy tự nhiên là có chút át chủ bài.
Những át chủ bài này có thể giúp hắn vượt cấp chiến đấu!
"Tới đi lão cẩu, ngươi chính là đối thủ tu vi cao nhất ta từng giao đấu, hãy làm ta cảm thấy áp lực đi."
Diệp Hải ngón tay khẽ móc móc, khiêu khích lão giả.
"Chỉ là thằng nhãi ranh cũng dám nhục nhã lão phu? !"
Nghe đến hai chữ lão cẩu, lão giả tức khắc liền bị chọc giận.
Thân là thúc thúc của hoàng đế đương nhiệm, có bao giờ hắn bị ai đó chửi qua đâu, từ khi đẻ ra đến giờ cũng chưa có ai dám chửi hắn.
Tức chính là cho dù là Hỏa Vương cũng phải cúi đầu hành lễ khi thấy hắn!
Hai chữ lão cẩu cả đời này hắn đều chưa nghe qua bao giờ.
"Đừng tưởng rằng ngươi ngang tu vi với lão phu thì liền có thể coi trời bằng vung, lão phu sẽ để cho thằng nhóc con hôi sữa như ngươi biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!"
Lão giả hít sâu một hơi, đột nhiên niệm chú thi triển một loại bí pháp nào đó.
Cả người giống như là bị một luồng sức mạnh thần bí thổi phồng lên, thân thể hóa thành cự nhân cao hơn hai mét, khí huyết mạnh mẽ vờn quanh như một tôn hung thần tái thế. Sau lưng thì hiện ra một hư ảnh Ngưu Ma đứng thẳng bằng hai chân, ngửa mặt lên trời rít rào.
"Không nghĩ đến hoàng thúc thế mà bị buộc mà trực tiếp dùng ra Ngưu Ma Luyện Thể thuật!"
Hỏa Vương đang cùng Vân Vương chiến đấu tự nhiên phát giác được hậu phương tuôn ra một cỗ khí tức cường đại vô cùng, tức khắc hắn đánh ra một chưởng đem Vân Vương đẩy lui, nhìn về phía hậu phương, "Hoàng thúc thân là Luyện Thể Cảnh Thập Trọng đỉnh phong, chỉ kém chút nữa là mở thân thể bảo tàng, tiến giai Luyện Tinh cảnh trúc cơ kỳ, tên võ giả trẻ tuổi kia lại có thể khiến cho hắn sử dụng át chủ bài như vậy chẳng lẽ cũng có thực lực vô cùng mạnh?"
Vân Vương cũng có chút kinh nghi bất định nhìn vào phía Diệp Hải hai người.
Hắn bất quá chỉ là Luyện thể cảnh bát trọng đỉnh phong mà thôi, cảnh giới ngang với Hỏa Vương.
Liên quan tới thực lực và công pháp của hoàng thúc phía Hỏa Vương tên là Hỏa Vô Nhai hắn đương nhiên biết rõ.
Có thể khiến cho Hỏa Vô Nhai dùng chiêu này thì hiển nhiên thực lực của Diệp Hải ít nhất cũng là Luyện thể cảnh cửu trọng.
Nhưng tin tức không phải nói thực lực gia hỏa này chỉ khoảng chỉ luyên thể cảnh thất trọng hay sao?
Thế nào bây giờ lại là tu vi Luyện Thể Cảnh cửu trọng trở lên?
Vân Vương khẽ lắc đầu không tiếp tục suy đoán, dù sao giờ này khắc này đang giờ thời khắc chiến đấu sống mái, làm gì có thời gian để phân tích người khác.
"Diệp tướng quân, đây là Ngưu Ma Luyện Thể thuật là một môn Huyền giai hạ phẩm bí pháp, có thể trong nửa giờ tăng lên tốc độ, lực lượng, phòng ngự như là ngưu ma tại thế, ngươi phải cẩn thận!"
Vân Vương hít sâu một hơi, hô to về phía Diệp Hải..
"Cái người đàn ông kia chính là Vân Vương a."
Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Hải khẽ quay đầu nhìn về phía Vân Vương, sau đó nhẹ gật đầu, xem như đã nghe hiểu ý tứ của Vân Vương.
"Hừ, chỉ là gà đất chó sành mà thôi, xem ta chém đứt đầu ngưu của ngươi để xem ngươi làm được gì ta." Diệp Hải cười lạnh, ánh mắt âm u nói to.