Chương 20: Tiến Công Hỏa Quốc!
"Chúc mừng Vương Thượng thu được tướng tài, Vân quốc có được người này thì thực lực sẽ cấp tốc tăng mạnh, ngày sau Hỏa quốc đoán chừng không còn dám đến x·âm p·hạm lãnh thổ của Vân Quốc của chúng ta." Vương Minh khẽ đứng dậy chắp tay về phía Vân vương mỉm cười nói.
Nãy giờ đang im lặng Hạ tộc tộc trưởng Hạ Trần cũng vui sướng cười lớn nói ra, "Tương phản, bọn hắn còn phải lo lắng chúng ta có x·âm p·hạm lãnh thổ của bọn hắn hay không, hahahaha!"
"Ha ha,Vương huynh cùng Hạ huynh nói rất đúng, bất quá vì để tránh ba chúng ta xung đột, cho nên vị đại tướng quân mới này xin hai vị không mời hắn gia tộc gia tộc của các vị, để tránh quan hệ giữa ba nhà chúng ta gặp ảnh hưởng."
Vân Vương cười xong, thật sâu nhìn Vương Minh cùng Hạ Trần một cái, "Đương nhiên các ngươi cũng yên tâm, ta cũng sẽ không lôi kéo hắn vào Vân tộc."
Thế chân vạc rất là vi diệu, vô luận là Vương tộc,Hạ tộc hay vẫn là Vân Tộc đều có thể 'Ở chung hòa thuận' là do hơn nghìn năm qua số lượng võ giả của ba bên đều tương đối tương đồng.
Nhưng nếu như một phương thêm ra một người võ giả có chiến lực mạnh mẽ như vậy thì sự cân bằng hơn nghìn năm nay cũng sẽ b·ị đ·ánh vỡ triệt để !
"Yên tâm đi bệ hạ, ba người chúng ta đã gần một trăm tuổi, cũng gần bước vào độ tuổi xế chiều của võ giả, bọn ta không có nhiều ý nghĩ như vậy, dù sao nếu không đột phá Luyện Tinh cảnh thì cho dù là Luyện thể thập trọng đỉnh phong cũng chỉ sống nhiều nhất là một trăm năm mươi năm."
Sắc mặt Vương Minh không đổi sắc lập tức nói tiếp, "Mặt khác, nhà ta Diệp nhi cùng bát công chúa thông gia, bệ hạ có thể đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Cái này hiển nhiên, trẫm đã trải qua quyết định nhường cửu công chúa Vân Linh thông gia cùng Vương Diệp chất nhi, bát công chúa nàng thiên sinh nhiều bệnh không thể làm tròn thiên chức vợ hiện."
Ánh mắt Vân Vương khẽ động, liếc nhìn người thanh niên đứng kế bên Vương Minh.
Thanh niên sắc mặt trắng bệch, thân thể ẻo lã, hiển nhiên là một tên thanh niên phàm nhân, không có tu vi trong người.
Thanh niên này tên là Vương Diệp, cách đây ba năm chính là một tên thanh niên tài tuấn tuổi còn trẻ chưa tới mười sáu đã đột phá luyện thể cảnh tứ trọng tu vi danh chấn Vân Quốc, tuy nhiên trong một lần đi du lịch bên ngoài Vân Quốc thì đắc tội với người khác bị người ta đánh cho tàn phế, may mắn trốn thoát về Vương Gia, nhưng chỉ còn một hơi mệnh. May mắn sống sót nhưng tu vi tan hết, thân thể xương cốt vài chỗ gãy không thể lành lại, mỗi khi tu luyện là đau không muốn sống, cho nên bất đắc dĩ buông tha tu luyện, nếu tu luyện tiếp thì sẽ thành người tàn tật nằm một chỗ.
"Cửu công chúa sao."
Vương Minh nghe vậy khẽ nhíu mày, ấn tượng của hắn đối với nữ tử này cũng không nhiều, bất quá cũng không sao cả, dù sao chỉ là một trận thông gia mà thôi, "Đã như vậy, vậy chúng ta chọn ngày liền cử hành hôn lễ a, Vương thị cùng Vân tộc liên thân tất nhiên là truyền thống năm xưa của tổ tiên chúng ta, làm con cháu ta rất vui khi nghe bệ hạ đồng ý."
"Ha ha, vậy trẫm liền nghe theo Vương huynh!"
Vân Vương cười to.
Lúc này, bên ngoài đại điện, có một thân ảnh giấu trong bóng tối đang ngó xem tình hình bên trong đại điện, là một tên nữ tử dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Nữ tử nãy giờ núp ở đây đã nghe hết thảy cuộc trò truyện của bọn họ, cả người khẽ run lên, trong mắt của nữ tử này dĩ nhiên lóe lên vẻ dữ tợn không phù hợp với độ tuổi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, rất nhanh trời đã sáng.
"Nếu như ta tiếp tục mang quân tiến công Hỏa quốc, hẳn là Hỏa Quốc võ giả sẽ xuất hiện ngăn cản nhỉ?"
Ánh mắt cuồng sát của Diệp Hải chợt lóe lên.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của hắn nhếch lên vẻ khát máu, đi ra khỏi lều vải.
Bên ngoài sớm có tướng lãnh đang đợi.
"Gặp qua Diệp đại nhân!" Tướng quân và phó đội trưởng đang thủ hộ trước lều vải, khi thấy Diệp Hải bước ra vội vàng chào buổi sáng.
"Truyền lệnh của a, tiến công vào lãnh thổ Hỏa quốc!"
Diệp Hải khẽ quát.
"Cái này . . ."
Vẻ mặt tướng quân cùng khó đội trưởng khẽ biến, hoảng sợ lắp bắp.
Bởi vì thực lực Vân quốc không bằngHỏa quốc, cho nên mệnh lệnh mà bệ hạ giao cho bọn họ chỉ là ngăn cản Hỏa Quốc q·uân đ·ội xâm nhập.
"Thực lực của ta thì các ngươi cũng thấy rõ, với lại tướng quân thì sẽ hành động theo tình hình, ai bảo không thể tiến công nếu kẻ địch lạc bại? "
Diệp Hải đưa tay vỗ lên bả vai của tướng quân, thấm thía nói: "Lại nói, ngươi chẳng lẽ không nghĩ báo thù cho con trai của ngươi sao, ta nhớ là con trai ngươi cũng bị hỏa quân binh sĩ loạn g·iết vào một tháng trước, phải không?"
Nghe vậy, tướng quân biến sắc, ánh mắt lộ ra hận ý.
Con trai hắn cũng được mệnh lệnh đi theo hắn tòng quân nhưng bị binh sĩ Hoả Quốc trọng điểm vây công bỏ mình, trước đây số lượng binh sĩ của Vân Quốc tham gia chiến trường lần này ít hơn số lượng binh sĩ của Hỏa Quốc cho nên hắn cũng chỉ có thể để oán hận giấu sâu ở trong lòng!
Nhưng bây giờ lời nói của Diệp Hải lại giống là một cái chìa khóa mở khóa lòng oán hận mong muốn báo thù của hắn!
"Yên tâm đi, có ta ở đây, Vân Vương không dám trị tội các ngươi không tuân theo quân lệnh, tương phản các ngươi đi theo ta nhiều lần chiến thắng thì sẽ lấy được rất nhiều quân công, thăng quan phát tài vinh quy bái tổ đang ở trước mắt, chưa kể gặp địch thì ta sẽ xông lên trước, nhiệm vụ của các ngươi cũng chỉ là vây lại để không có con cá nào lọt lưới."
Diệp Hải mỉm cười thu tay lại, ngữ khí dụ dỗ nói.
Tướng quân nghe vậy liền không do dự nữa trực tiếp đồng ý.
Đúng vậy a, có Diệp võ giả dẫn đầu tiền tuyến, bản thân thì sợ gì!
Nếu như thời điểm này còn sợ đầu sợ đuôi thì thù hận này năm nào tháng nào mới có thể báo!
"Tất cả tuân theo mệnh lệnh của đại nhân!"
Tướng quân gật đầu, lập tức quay người, bắt đầu động viên toàn quân chuẩn bị ngựa, v·ũ k·hí và lương thảo!
Quân doanh sĩ tốt vừa nghe Diệp Hải chuẩn bị mang bọn hắn đi sang lãnh t·ấn c·ông vào thăng lãnh thổ của Hỏa Quốc, ngay từ đầu là ngây ngẩn cả người, thậm chí còn có điểm hoảng sợ.
Dù sao Hỏa quốc q·uân đ·ội thực lực là cường đại, thường thường cần hai vị binh sĩ Vân quốc mới có thể chiến thắng một người binh sĩ bên phía Hỏa Quốc.
Chỉ là sau khi nghĩ tới thực lực của Diệp hải trong hơn một tuần lễ vừa qua thì nguyên một đám mười vạn binh sĩ không còn ai sợ hãi nữa, nguyên một đám xoa tay sát chân, hưng phấn lên!
"Vẫn theo luật cũ, ta đi trước tiến công, các ngươi chỉ có việc bao vây không cho bất kỳ ai chạy thoát dù là một con ruồi biết chưa?"
Dứt lời, Diệp Hải lập tức nhảy lên ngựa tức tốc di chuyển về hướng lãnh thổ của Hỏa Quốc.
"Chúng ta nắm chặt đi theo sát Diệp đại nhân! Thời khắc làm rạng rỡ tổ tông đã đến! ! !"
Tướng quân rút ra thanh kiếm bên hông giơ lên trời, rống to. Ngay sau đó mười vạn binh sĩ cũng giơ v·ũ k·hí lên trời, đồng thanh hô to, khí thế kinh người.
——
Kỳ thật với thực lực Diệp Hải nếu muốn t·ấn c·ông tiêu diệt tiểu quốc như Hỏa Quốc thì dể như trở bàn tay, trừ khi có Luyện Tinh cảnh cường giả tọa trấn, nếu không thì cho dù là luyện thể cảnh thập trọng võ giả nếu đối đầu với hắn thì hắn chỉ cần ra một đao là người một nẻo thân một nẻo. Thậm chí khi đối mặt với hai ba trăm ngàn người thì Diệp Hải chỉ cần đủ thời gian là có thể tàn sát hết, có lẽ mất vài ngày.
Dù sao hai ba trăm ngàn đầu người nếu muốn chặt cũng tốn nhiều thời gian mới chặt hết, giống như bảo một tên đồ tể chặt một nghìn con bò nằm im bất động trong một ngày thì không thể nào hoàn thành, Diệp Hải cho dù mạnh nhưng một đao của hắn trong một giây chặt được một hai cái đầu là cùng.
Nhưng cũng vì nguyên nhân hắn không thể lấy thân phận khác g·iết phàm nhân, nếu không hắn sẽ bị Nho giáo, Chính Đạo tông môn cường giả thảo phạt, thực lực của hắn vẫn không đủ để xưng bá ba nghìn tiểu quốc, cho nên phản điệu thấp một tý, lừa g·iết một đợt mấy triệu sinh mệnh nữa có lẽ sẽ đủ sát sinh điểm để hối đoái tu vi hoặc thiên phú, tư chất, thể chất, linh căn mạnh hơn.
___________
Tác giả: đã bạo một chương nha, đang viết tiếp chương 21 và 22, là hôm nay sẽ cố gắng bạo ba chương với 1 chương gốc là bốn chương.