Chương 19:Danh Chấn Hai Quốc.
"Ta muốn có Sát sinh điểm nhiều hơn!"
Ánh mắt Diệp Hải lóe lên vẻ khát máu, nồng đậm sát ý tràn ngập ra xung quanh thân thể của hắn tạo thành một luồng huyết quang xông thẳng lên không trung.
Từ khi sát sinh chức năng mở ra thì Diệp Hải liền minh bạch con đường của bản thân sau này là gì..
Tất nhiên là vô thượng sát đạo!
Mỗi bước đi máu chảy thành sông, dưới chân thi cốt trải đường.
Tất nhiên nếu muốn đi trên con đường đường này thì tâm tính nhất định phải vô cùng hung ác, tàn nhẫn, phàm là có một chút mềm lòng hay nhân từ chắc chắn sẽ rơi xuống vạn trượng thâm uyên.
《 Tham Vọng Trong Lòng Qúa Lớn, Tất Nhiên Con Đường Này Đã Chú Định Là Địch Với Tất Cả Sinh Linh.》
《 Hướng Như Tóc Xanh Mộ Thành Tuyết, Thị Phi Thành Bại Quay Đầu Không.》
Diệp Hải chậm rãi đứng lên.
Lúc này mặt trời chiều ngã về tây, từng cơn gió chiều thổi khô từng giọt máu trên tóc của Diệp Hải, tạo nên bức tranh vô cùng ma mị.
"Thôi, dù sao không vướng bận, đi sát đạo liền đi sát đạo a."
Diệp Hải khẽ mỉm cười, ánh mắt hung quang dần thu lại biến thành ánh mắt băng lãnh vô tình.
"Diệp đại nhân, màn đêm mau tới, thu dọn chiến trường nơi này liền giao cho nhóm ta xử lý nốt, ngài hãy nghỉ ngơi tại lều riêng của ta, ta đã sai người dọn dẹp giường chiếu và rượu ngon cho ngài."
Tướng Quân của Vân Quốc đi tới, kính sợ nói ra.
Mặc dù nói về chức vị ở chiến trường thì hắn là cấp trên của Diệp Hải.
Nhưng bây giờ hắn nào dám bày ra tư thế cấp trên a.
Đứng trước mặt thế nhưng là 1 vị võ giả đây, mà lại cường đại vô song!
Tức chính là Vân Vương nhìn thấy hắn cũng phải cung cung kính kính phụng làm khách quý.
Hắn có thể tưởng tượng tương lai của Diệp Hải sẽ ở trong Vân quốc thu hoạch được địa vị cùng quyền thế cao quý bực nào !
"Được."
Mặt trời chiều ngã về tây, Diệp Hải cũng không có thói quen ngủ ngoài trời, liền đi đến bên trong doanh trại.
Đối với Diệp Hải thì c·hiến t·ranh là phương thức thu hoạch sát lục điểm nhanh nhất .
Cho nên hắn không có ý nghĩ rời đi q·uân đ·ội
Nhưng hắn không biết là bởi vì hắn xuất thủ hôm nay, phía nhân vật cao tầng của hai nước đã trải qua náo động vô cùng lớn.
——
Hỏa quốc kinh đô thành.
"Vân quốc đây là muốn nhấc lên chân chính quốc chiến hay sao? Thế mà phái võ giả cường đại gia nhập c·hiến t·ranh! Còn thể thống gì! Còn thể thống gì a!"
Một tên tướng quân lâu năm vỗ bàn, giận đến nỗi sợi râu đều đang run rẩy.
"Vân quốc hết thảy chỉ có bốn tên võ giả lục trọng cảnh trở xuống, hai tên võ giả thất trọng trở lên, lần này tham chiến là vị nào?"
Hỏa Vương là một vị trung niên nam tử, ăn mặc mãng bào màu vàng, thanh âm trầm thấp.
"Căn cứ chiến báo, người kia là một thanh niên tuổi còn trẻ, là đại đội trưởng rất nổi danh bên trong Vân quân cả tuần nay tên là Diệp Hải!"
Một tên tướng quân khác nói ra.
"Diệp Hải? cách đây hơn tuần chẳng phải chiến báo báo về hắn chỉ là một tên phàm nhân chỉ có lực lớn hay sao?"
Hỏa Vương khẽ giật mình.
Thanh danh của Diệp Hải hắn cũng đã được nghe nói cách đây hơn một tuần lễ, tuy là phàm nhân nhưng ở trên chiến trường giống như một con gián c·hết cũng không c·hết được, tàn sát gần mười ngàn binh sĩ của hắn. Hỏa Vương mơ hồ đoán được Diệp Hải chính là võ giả, nhưng tu vi không cao, cho nên tương kế tựu kế còn phái hai tên tướng quân tu vi Luyện Thể cảnh lục trọng võ giả đi g·iết Diệp Hải.
Kết quả Diệp Hải không c·hết, hai tên Luyện thể lục trọng cảnh võ giả lại đi không trở lại!
"Cái này chúng ta cũng không biết, tin tức nói hắn là đột nhiên triển lộ tu vi Luyện thể cảnh lục trọng trở lên mới có thể nhẹ nhõm diệt sát hai vị võ giả tướng quân bên ta."
Một tên Tướng quân nói ra.
"Vân quốc thật sự là hảo tâm cơ, hảo thủ đoạn a!"
Sắc mặt Hỏa Vương âm trầm xuống, "Ta liền nói một tên sâu kiến đại đội trưởng có thể nào ở trên chiến trường sống lâu như thế, nguyên lai là một tên võ giả mạnh mẽ!"
"Đưa võ giả cường đại giấu bên trong q·uân đ·ội chỉ vì muốn tương kế tựu kế g·iết binh sĩ của chúng ta đồng thời gọt đi hai viên đại tướng phe ta hay sao?"
Giống như chương trước đã nói ở tiểu quốc thì võ giả cũng là một cái tài nguyên vô cùng trọng yếu của quốc gia, nó giống như bom h·ạt n·hân của các cường quốc vậy, dùng để trấn quốc và uy h·iếp các thế lực hay quốc gia khác, trên dưới toàn bộ Hỏa quốc cũng bất quá là có mười mấy tên võ giả mà thôi dù cho Hỏa Quốc cường đại hơn Vân Quốc nhưng không cường đại quá nhiều, dù sao võ giả cần phải nuôi, mà tài nguyên dùng để nuôi là lấy từ chính bảo khố của Hỏa Quốc.
Lần này c·hết hai tên võ giả coi như tài nguyên nuôi họ xem như mất trắng, Hỏa Vương làm sao có thể không đau lòng!
"Trong quá khứ Hỏa Quốc chúng ta có thể đè xuống Vân quốc là bởi vì số lượng võ giả tuy bằng nhau nhưng thực lực võ giả bên ta mạnh hơn Hỏa Quốc một ít, nhưng bây giờ chúng ta tổn thất hai vị võ giả cho nên lập tức trở nên yếu thế hơn Vân Quốc."
Một tên tướng quân tuổi đã già lo âu nói ra, "Nếu là thật sự mở ra quốc chiến thì Hỏa Quốc của chúng ta sẽ bị thua thiệt hơn so với Vân Quốc, bệ hạ xin hãy bớt giận!"
"Đi mời Tôn võ giả cùng Khương võ giả đến đây, việc này cũng cần bọn hắn tham gia thương lượng."
Hỏa Vương vuốt vuốt mi tâm, sắc mặt mỏi mệt nói ra.
"Vâng bệ hạ"
——
Vân Quốc, kinh đô thành..
Vân Vương là một tên trung niên nam tử khuôn mặt phúc hậu, sắc mặt uy nghiêm ngồi trên ngai vàng vương vị.
Phía dưới đại điện là các vị Đại Thần cùng các vị tướng quân, bên trái và bên phải vương vị là hai vị võ giả gần như mạnh nhất ở Vân Quốc, Vương võ giả cùng Hạ võ giả, đồng thời bọn họ cũng là các vị vương gia khác họ.
Tại Vân quốc thì Vương thị cùng Hạ Thị cũng là thế gia ngàn năm, bọn họ cũng coi như chân chính vương tộc, con cháu các đời đều cưới người trong Vân tộc, đời đời lưu truyền địa vị ở Vân Quốc.
"Bệ hạ ta muốn hỏi ngươi một câu, cái vị võ giả xuất hiện ở tiền tuyến có phải chăng là nhân tài bí mật mà bệ hệ bồi dưỡng?"
Vương gia gia tộc tộc trưởng Vương Minh sâu kín nói ra.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ đưa cường giả như thế ẩn núp ở chiến trường hay sao?"
Vân Vương cười khổ lắc đầu.
Hắn không có giả bộ thừa nhận Diệp Hải chính là Vân Tộc võ giả bồi dưỡng bí mật, bởi vì tất cả mọi người ở đây đều không phải là người ngu, loại chuyện này chỉ cần cẩn thận đi thăm dò tất nhiên sẽ được phơi bày chân tướng, không cần thiết giả hổ lừa gà.
"Như vậy hắn hẳn là tán tu, không nghĩ đến Vân Quốc của chúng ta cũng xuất hiện một vị tán tu võ giả cường đại thật sự vô cùng có ý tứ."
Vương Minh khẽ vuốt ve bản thân sợi râu, mỉm cười.
"Tất nhiên hắn xuất hiện ở Vân quốc q·uân đ·ội của chúng ta lại còn giúp Vân quốc của chúng ta đánh thắng một trận, diệt đi hai vị võ giả cường đại của Hỏa Quốc, thì hắn chính là người của Vân quốc, còn xuất thân của hắn chúng ta không cần điều tra kẻo khiến hắn bất mãn với Vân Quốc chúng ta, anh hùng là không cần hỏi xuất thân ."
"Bệ hạ anh minh." Các vị đại thần tướng lãnh đồng loạt cùi đầu hô to.
Vân Vương thấy vậy khẽ mỉm cười, chậm rãi nói ra, "Truyền ý chỉ của trẫm, mời Diệp Hải anh hùng mau chóng vào kinh, trẫm lập tức phong hắn làm vị thứ ba Vương gia của Vân Quốc, đồng thời cũng là Đại Tướng Quân, cùng trẫm và hai vị vương gia cùng hưởng thiên hạ!"
Thái giám tổng quản đứng kế bên lập tức gật đầu, lui xuống an bài.