Chương 21: Sinh linh đồ thán có quan hệ gì với ta đâu?! (Cầu các vị thích sát lục đồng đạo đề cử tặng hoa)
Hoàn cảnh địa lý của Hỏa Quốc so với Vân Quốc hoàn toàn khác biệt, ở nơi đây địa hình bình nguyên rộng lớn, thổ nhưỡng phì nhiêu, dân phong bưu hãn, tài nguyên khoáng sản phong phú, cho nên việc Vân Quốc bị Hỏa Quốc đè đánh là điều bình thường nếu chỉ dựa vào phàm nhân binh sĩ chiến đấu.
Lúc này trong một tòa quân doanh đang trú đóng ở cách tiền tuyến lãnh thổ giữa hai nước không tới năm mươi cây số, ước chừng có hai trăm ngàn người, đều là binh sĩ tinh nhuệ.
"Nghe nói không? Vân quốc giống như phái võ giả cường đại ra chiến trường."
Mấy trăm ngàn binh sĩ Hỏa Quốc đang ngồi trên đống lửa ăn sáng, thời tiết bây giờ là cuối mùa thu, nhiệt độ không khí dần chuyển lạnh, cho nên cho dù là buổi sáng cũng phải đốt lửa sưởi ấm.
"Mẹ nó Vân Quốc thực sự vô sỉ, đưa võ giả ẩn núp làm người thường g·iết con dân của Hỏa Quốc chúng ta!"
Một binh sĩ khác tức giận nói ra.
"Ai, ngươi nói Vân quốc có phải là bị người Hỏa Quốc chúng ta chèn ép mà quá thảm cho nên mới phái võ giả để trả thù Hỏa Quốc chúng ta?"
Một binh sĩ khác nói ra.
"Việc này tướng quân đã báo cáo về kinh thành, tin tưởng sẽ có quyết sách đến từ bệ hạ bọn họ."
"Vân quốc không theo lẽ thường ra bài, ta liền sợ vị võ giả kia sẽ tiếp tục phát động tiến công về phía lãnh thổ của chúng ta, một lần tiêu diệt gọn hai phần tư binh lực của Hỏa Quốc!"
"Yên tâm đi, cho Vân quốc có mười cái lá gan thì bọn hắn cũng không dám xâm nhập vào lãnh thổ Hỏa Quốc, nếu làm vậy là mở ra quốc chiến! Lấy thực lực của Vân quốc thì bọn hắn dám không?"
Một tên binh lính khác khinh thường mà nói ra.
Từ trước đến nay người của Hỏa Quốc luôn cảm giác bản thân cao hơn một bậc so với người của Vân Quốc.
"Cũng đúng, bất quá vẫn là hi vọng võ giả Hỏa Quốc của chúng ta có thể đến tiền tuyến, nếu không thì binh sĩ sẽ luôn nằm trong trạng thái lo sợ bất an."
Binh sĩ nọ vuốt ve lồng ngực, vẻ mặt lo sợ nói ra.
"Yên tâm đi, Vân Quốc võ giả kia cũng không có lá gan mở ra Quốc Chiến."
Một tên binh lính khác vỗ vai hắn một cái, khinh thường nói.
Nhưng mà ngay sau khi hắn nói điều này thì một âm thanh kinh khủng đột ngột vang lên vả mặt!
"Địch tập! ! !"
"Địch tập?"
Hỏa Quốc binh sĩ đang ăn sáng nhao nhao sững sờ, lập tức sắc mặt cuồng biến, vội vàng cầm lấy v·ũ k·hí bên người, nhanh chóng phóng đi hướng về cửa doanh trại !
Mà tướng quân đang xử lý sự vụ cũng trong nháy mắt chạy ra khỏi lều vải.
Toàn bộ Hỏa quân binh sĩ lập tức như lâm đại địch!
"Người đến người nào!"
Phía trước Quân doanh có mấy chục ngàn binh sĩ giương cung cài tên, nhắm ngay phía trước rừng cây nhỏ .
Ngay lập tức một thân ảnh gầy gò mặc thường phục chậm rãi đi tới.
Thân ảnh gầy gò có khuôn mặt sắc bén như đao gọt, hốc mắt hãm sâu, ánh mắt thâm thúy, tóc đỏ nhuộm màu máu tung bay trước gió.
Thần thái của hắn bình tĩnh đứng đó, nhưng không hiểu tại sao tất cả mọi người đều có loại cảm giác hô hấp vô cùng khó khăn.
Giống như phía đằng sau lưng người thanh niên này ẩn chứa vô tận u hồn oán quỷ đang đau đớn gào thét về phía bọn họ.
"Xin hỏi các hạ là người nào?"
Hỏa Quốc tướng quân vội vàng đứng ra trước cổng doanh trại, vị tướng quân này thân hình khôi ngô, bắp thịt cuồng cuộn, mặt vuông, lông mày rậm, râu ria xồm xoàm. Lúc này vị tướng quân Hỏa Quốc khẽ nhăn lại lông mày tạo thành hình chữ xuyên.
Thân làm tướng quân, võ nghệ phàm tục của hắn đương nhiên mạnh mẽ, một người đánh trăm người là bình thường.
Nhưng không biết tại sao khi hắn đối mặt người này hắn lại cảm thụ cảm giác trái tim đập nhanh liên hồi, như là người thanh niên trước mặt khiến cho hắn cảm giác vô cùng sợ hãi như con kiến đang quan sát khủng long, cảm giác này giống như khi hắn liếc nhìn mấy vị võ giả cung phụng cao thủ trong cung vậy.
Không đúng! Nó còn đáng sợ hơn cung phụng võ giả ở trong cung.
Đáng sợ đến nỗi toàn thân hắn đều đều toát mồ hôi lạnh.
"Ta là Vân quốc đại đội trưởng, Diệp Hải."
Chàng thanh niên này chính là Diệp Hải.
Tốn hơn nữa canh giờ hắn liền chạy tới quân doanh của Hỏa Quốc cách biên giới năm mươi cây số.
Gió từ phía trước thổi qua thân thể Diệp hải kéo theo mùi máu tươi tanh tưởi lan tỏa xung quanh.
"Cái gì? !"
"Võ giả, đây là Vân Quốc Diệp Hải!"
Nghe được câu trả lời nhẹ nhàng của Diệp hải, tất cả binh sĩ của Hỏa Quốc ngay lập tức ngơ ngẩn, một loại cảm xúc tên là khủng hoảng lan tràn điên cuồng trong lòng bọn họ!
Diệp Hải chỉ vẻn vẹo báo tên họ đã khiến trận cước phía binh sĩ Hỏa Quốc đại loạn.
Hơn năm chục ngàn binh sĩ đang cầm cung đột ngột cảm thấy hai tay run lên mạnh mẽ, ngay cả cung trên tay cũng rớt xuống mặt đất.
Người có tên, cây có bóng.
Hung danh của Diệp Hải không phải là thổi đến, mà là được vô số nhân mạng c·hết đi tạo ra.
Phản ứng của Vị Tướng quân của Hỏa Quốc cũng không khác gì đám binh sĩ dưới trướng của hắn, chỉ bất quá thân là tướng quân, chinh chiến sa trường cả mấy chục năm cho nên nhanh chóng hít sâu một hơi khắc chế cảm giác sợ hại, ngẩn mặt lên nhìn Diệp Hải,cố gắng khiến tâm tình mình ổn định lại, trầm giọng nói ra.
"Diệp đội trưởng giáng lâm lãnh thổ của chúng ta không biết là có chuyện gì?"
"Ngươi thử to gan đoán xem ta tới đây làm gì?"
Diệp Hải nhe ra hai hàm răng trắng, chậm rãi rút ra thanh đao bên hông, ánh mắt khát máu tựa như nhìn con mồi, trêu tức nói ra.
"Không được!"
Nhìn thấy cử động rút đao của Diệp Hải, trong lòng tướng quân tức khắc trở nên sợ hãi, sắc mặt cũng là bỗng nhiên trắng bệch.
Tình huống xấu nhất đã xuất hiện.
Trước đó khi gửi chiến báo về kinh thành, hắn đã ghi chú một câu, liền là hi vọng kinh thành phái tới vài tên võ giả để đề phòng vân quốc võ giả xâm lấn lãnh thổ.
Hắn sợ tên võ giả Vân Quốc này sẽ tiến công không phải là không có căn cứ, vì nghe nói trên chiến trường hắn giống như vô cùng thích g·iết chóc, nhất là c·hặt đ·ầu người.
Nhưng hồi âm của kinh thành chính là: "Không cần lo lắng, Vân quốc không có lá gan kia."
Lúc này tướng quân chỉ muốn mắng to trước mặt Hỏa Quốc hoàng đế một câu: "F***ck your mom, Vân quốc không có lá gan kia nhưng tên điên này thì có a."
"Mời đại nhân nghĩ lại!"
Tướng quân cắn răng, vẻ mặt khủng hoảng cắn răng đi đến trước mặt Diệp Hải, thành khẩn nói: "Ngài nếu là lại ra tay với chúng ta thì Hỏa Quốc võ giả cùng hoàng thất tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngài! Đến lúc đó chính là mở ra quốc chiến giữa hai nước, sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, vô số người sẽ mất gia đình, mất nhà cửa, bọn họ đều vô tội a, mong ngài nhân từ nghĩ lại!"
"khặc khặc khặc, Hỏa quốc không bỏ qua cho ta?"
Diệp Hải tàn nhẫn cười một tiếng, lấy vải khô lau v·ết m·áu ghỉ sét trên lưỡi đao, thanh âm lạnh lùng, "Ta đương nhiên muốn Hỏa Quốc không tha cho ta đến g·iết ta a!"
"Với lại..." Ánh mắt Diệp Hải lóe lên vẻ thị sát, khẽ cười lớn: " Sinh linh đồ thán có quan hệ gì với ta đâu, dân chúng lầm than cũng không liên quan đến ta, bản chất thế giới này cá lớn nuốt cá bé cá con ăn con tôm, thiên nhiên chỉ có chuỗi thức ăn, không có hai chữ vô tội, còn sống là còn đau khổ, hãy để ta giải thoát các ngươi khỏi đau khổ!"
"Ma đầu à."
Con ngươi của tướng quân đột nhiên co lại, lập tức điên cuồng mà hô to: "Toàn quân tướng sĩ, chuẩn bị chiến đấu diệt sát ma đầu này, cứu lấy thiên hạ thương sinh! ! !"
Trong lời nói của Diệp Hải khiến hắn nghe được sát ý nồng đậm, giọng nói của Diệp Hải đối với những sinh mạng vô tội c·hết đi là sự Khinh Thường cùng ác ý, đây quả thật là một người điên, hắn cũng rõ ràng hôm nay không có con đường sống, chỉ có chiến đấu mới mở ra được một đường sinh cơ.