Chương 152: Hai Quân Gặp mặt.
Lúc này đây ở bên phía Đại Chu Xích Long quân.
Tào Khanh cao lạnh đứng chắp hai tay sau lưng trên tầng mây, vẻ mặt không chút cảm xúc nào.
Dựa vào tu vi của hắn, cách năm mươi cây số có thể nhìn thấy Diệp Hải đám người quả thật là bình thường, thậm chí bây giờ nếu hắn muốn có thể thuấn di mười lần là tới nơi.
Tào Khanh cười lạnh nói: "Nghĩ không ra Diệp Vương của Đại Diệp lại có đảm lượng như thế, biết gặp phải bổn tọa còn dám tự thân xuất mã. hắc hắc."
"Đại Diệp quân tướng sĩ tuy thực lực trên trúc cơ hầu như không có, tuy nhiên ba vị tướng lãnh lại có vẻ khá mạnh, thậm chí bổn tọa còn cảm giác được Nguyên Anh đỉnh phong khí tức từ trên người nữ tử kia phát tán ra, thú vị, một vương triều nho nhỏ lại có võ giả Nguyên Anh cảnh, không sai biệt là có thế lực hoàng triều khác nhúng tay vào."
"Ngay cả Diệp Vương cũng mơ hồ đạt tới tầng thứ sinh mệnh thứ hai, nhưng không phải tu luyện phương hướng như tu tiên giả hệ thống, mà lại giống như cổ võ giả, rèn luyện nhục thể, ngược lại là có chút ý tứ, xem ra đối thủ của bổn tọa lần này không có yếu như vậy."
Khẽ đưa ánh mắt chạm vào ánh mắt của Diệp Hải, trong lòng Tào Khanh cảm giác hưng phấn.
Hơn một nghìn năm rồi không có thế lực nào dám mạo phạm Đại Chu hoàng triều khiến hắn không thể đánh nhau với ai thống khoái, khiến cơ thể của hắn cũng cảm giác rỉ sét.
Tuy trong giọng nói có vẻ tán thưởng Diệp Hải bọn họ, nhưng ẩn sâu trong ngữ điệu lại bao hàm vẻ khinh thị giống như chúa tể cao cao tại thượng đang đánh giá giống loài thấp kém hơn.
Lấy thực lực của hắn chỉ liếc một chút đã nhìn ra tám phần mười nội tình của Đại Diệp binh sĩ cùng tướng lãnh.
Năm triệu binh sĩ, tám phần mười là phàm nhân, một phần tám còn lại là luyện thể cảnh binh sĩ, còn hai phần còn lại là trúc cơ cảnh binh sĩ.
Tuy số lượng võ giả có vẻ xem như khá lớn, đủ sức quét ngang vô số vương triều thế lực, nhưng đối với Tào Khanh thì Đại Diệp binh chỉ chẳng hơn gì cái này, bởi vì Xích Long Quân hoàn toàn là võ giả tạo thành, kim đan kỳ phó tướng cũng có hơn chục vị, nguyên anh kỳ tướng quân cũng có ba vị, và chủ soái như hắn, Thần Thông trung kỳ cảnh giới đủ sức một mình quét ngang Đại Diệp binh sĩ.
"Thần Thông cảnh sơ kỳ?"
Nhìn khí cơ ba động của Diệp Hải, Tào Khanh khẽ phun ra một câu, sau đó ánh mắt khinh bỉ càng nồng đậm, nhanh chóng thu hồi ánh mắt đang tập chung trên người Diệp Hải, bắt đầu nhắm mắt lại, sau đó cười lạnh một tiếng nói: "Đại Diệp Vương Triều Diệp Vương cũng chỉ là hạng xoàng xĩnh mà thôi."
Vừa dứt lời, Tào Khanh cũng cảm thấy không còn chút hứng thú nào về trận chiến này.
Vốn cho rằng Đại Diệp vương triều thần bí như vậy hẳn là có chỗ dựa là từ Đại Vũ Hoàng triều, sẽ có thần thông cảnh trung kỳ tu giả âm thầm đi theo để âm hắn, nhưng không ngờ lại chẳng có một ai đến trợ giúp.
Sau khi thu hồi ánh mắt, Tào Khanh cũng ra lệnh Xích Long quân tăng nhanh tốc độ hành quân, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến nhàm chán này để về nhà ôm mỹ nhân ngủ.
- - - -
Một giờ sau, cuối cùng hai đại quân của hai nước đã chạm mặt nhau, hai bên q·uân đ·ội dừng lại tại chỗ cách đối phương tầm hai cây số để chỉnh đốn lại đội ngũ.
Hắn dưới trướng, một tôn Thánh Vương đem chiến tướng tay cầm trường đao đi ra: "Mạt tướng xin chiến."
Oanh — —
Trạng thái yên bình của hai đại quân chỉ trôi qua trong năm phút, ngay lập tức một đạo khí tức Kim Đan đỉnh phong từ bên trong Xích Long quân phát tán ra, uy thế vô song, chỉ thấy một trung niên tráng hán từ bên trong đội ngũ Xích Long tướng lãnh đi ra, thân hình bưu hãn, hơi thở hùng hậu như trâu như hổ, sau lưng cầm một cây búa lớn vắt chéo sau lưng ầm vang bước tới trước mặt Tào Khanh,
Tào Khanh nhìn thấy vị Thống Lĩnh này xin chiến thì gật đầu, liền đưa mắt trêu tức nhìn về phía Đại Diệp tướng sĩ.
Tráng hán này giống như một tôn cự hùng đã một bước vượt ngang vạn trượng, cầm búa lớn chỉ về phía Đại Diệp chư tướng, ánh mắt lóe lên vẻ hung lệ, sau đó quát to một tiếng: "Ta chính là Thập nhị thống lĩnh của Xích Long Quân, tu vi Kim Đan kỳ đỉnh phong, ai dám cùng ta đánh một trận?"
Ầm ầm — —!!
Âm thanh hét to của hắn vang vọng khắp thiên địa.
Quanh thân của hắn vô số ánh sáng màu vàng từ kim đan trong thể nội của hắn điên cuồng bạo phát ra, giống một tôn kim cương cự nhân.
Uy thế như thế làm mấy binh sĩ đứng tiên phong bên phía Đại Diệp có thực lực dưới Kim Đan kỳ tu vi phải lùi lại một bước, nhưng sau đó cỗ kim đan kỳ khí tức này liền b·ị đ·ánh lui.
"Bổn tọa đến chiến ngươi."
Võ Minh Chiếu ánh mắt bạo ngược nhìn về phía tráng hán trước mặt, tuy thực lực của hắn chỉ ngang với Kim Đan hậu kỳ võ giả, nhưng thân là huyết tộc huyết thống, bằng vào nữa bất tử chi thân hắn tự tin mình không thua một ai đồng cấp, dù đối phương là tuyệt thế thiên tài cũng vậy.
Bước ra một bước, thân hình trong nháy mắt đạp không từng bước đi lên bầu trời, trong nháy mắt đi tới trước mặt tráng hán, trên tay Võ Minh Chiếu không cầm bất kỳ v·ũ k·hí nào.
Bởi vì mỗi vị trí trên thân thể hắn đều sinh ra để g·iết người.
"Bắt đầu."
"Không biết Trương Thống Lĩnh có thể đánh bại tên kia hay không nhỉ, nghe nói Đại Diệp vương triều có hoàng triều âm thầm nhúng tay, nếu trận đầu chúng ta mà thua thì sẽ mất mặt lắm."
"Trông vị tướng sĩ này có vẻ khá mạnh."
"Tuy trên người hắn không có chút khí tức nào phán tán, nhưng cũng để cho trái tim của lão phu đập nhanh không thôi."
"Có vẻ tên này cũng không yếu, mà thật kỳ lạ là không thể cảm nhận được kim đan khí tức trên người hắn, nhưng từ thân thể lại cảm giác vô cùng áp bách, hẳn là cổ võ giả theo lưu phái thể tu?"
Thấy cảnh này, vô số binh sĩ bên phía Xích Long quân xì xào liên tục.
Tất cả đều lui về vẻ khinh thị, trong ánh Đại Chu tướng sĩ lúc này đều mang theo vẻ ngưng trọng.
"Người đến người nào, xưng tên ra."
Phía trên bầu trời, Trương thống lĩnh ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn khi nhìn về phía Võ Minh Chiếu, quát khẽ.
Sau đó không đợi Võ Minh Chiếu đáp lại, liền lập tức băng lãnh nói: "Búa trên tay ta không g·iết hạng người vô danh."
Võ Minh Chiếu nghe vậy, trong con mắt lóe lên vẻ hung lệ, sát khí hừng hực chỉ ngón tay về phía Trương Thống Lĩnh, lạnh lẽo nói:
"Đại Diệp Lâm thời tướng quân, Võ Minh Chiếu, là người sẽ g·iết ngươi."
"Hahahaha.." Trương thống lĩnh bật cười lớn, ánh mắt trêu tức nhìn về phía Võ Minh Chiếu, bá đạo nói:
"Chỉ là đom đóm đòi so sánh với ánh trăng. . . hôm nay bổn thống lĩnh tất sát ngươi, róc thịt ngươi ra thành ngàn mảnh để ngươi trả giá cho sự ngu xuẩn của bản thân ngươi."
Vừa dứt lời, búa lớn trên tay Trương thống lĩnh vung mạnh xuống, đồng thời thân ảnh cường tráng lại nhanh nhẹn cực kỳ, bức tốc đánh lén ra sau lưng Võ Minh Chiếu.
"Giết!"
Võ Minh Chiếu khí huyết bộc phát, chỉ dùng một ngón tay liền đỡ được một búa tất sát này của Trương Thống lĩnh, khiến sắc mặt hắn vô cùng bất ngờ, tuy nhiên cũng không quan tâm mấy, vì một búa này chỉ là ba phần mười lực lượng của hắn mà thôi, nếu Võ Minh Chiếu không đón đỡ được thì quá không thú vị.