Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Cấp Ma Đạo Hệ Thống

Chương 151: Đại Quân Di Chuyển.




Chương 151: Đại Quân Di Chuyển.

Đại Diệp lãnh thổ.

Đại Chu Xích Long Quân hành quân vô cùng khoa trương hướng tới lãnh thổ của Đại Diệp vương triều đã lan truyền khắp toàn bộ Đại Diệp.

Bất quá khác biệt với lúc trước, lần này khi nghe Đại Chu hoàng triều x·âm p·hạm thì Đại Diệp con dân vô cùng phẫn nộ chứ không phải sợ hãi.

"Đáng c·hết."

"Đại Chu hoàng triều tên đáng c·hết này thật sự xem Đại Diệp của chúng ta dể khi dể hay sao?"

"Đại Chu hoàng triều. . . .rác rưởi!!"

"Hừ!"

"Đại Diệp vương triều của chúng ta đang trưởng thành mạnh mẽ, cho dù là thập quốc cũng bị bệ hạ toàn diệt, cho nên giờ khắc này cho dù kẻ địch có là hoàng triều thì sao?"

"Dám can đảm đến x·âm p·hạm lãnh thổ Đại DIệp, tất để bọn hắn có đến mà không có về.'

"Giết g·iết g·iết!"

"Nếu bọn gia hỏa này không sợ Đại DIệp, cái kia chúng ta liền g·iết tới khi bọn hắn e ngại."

"Lấy máu nhuộm sơn hà, g·iết tới khi bọn hắn phải sợ hãi!"

Từng tiếng nộ hống từ bên trong hoàng thành truyền đến, vô số tiếng hét phẫn nộ vang lên từ chúng binh sĩ cùng với bình dân bách tính.

Đối mặt với sự x·âm p·hạm của Đại Chu hoàng triều thì Đại Diệp bách tính con dân người người đều lộ ra lửa giận ngập trời.

Thậm chí có không ít luyện thể cảnh cùng trúc cơ cảnh võ giả bình dân lập tức phóng người đi tới Man Hoang sơn mạch để giúp một tay, vì man hoàng sơn mạch là biên giới ngăn cách giữa thập quốc và các quốc gia bên ngoài.

Phía trên bầu trời. . .

Ba đạo thân ảnh đứng sừng sững đang liếc nhìn tình cảnh người người tức giận bên trong lãnh thổ Đại Diệp vương quốc.

Trong mắt ai nấy đều lóe lên tinh quang.

Một người trong số đó bất thình lình chính là Võ Minh Chiếu, lúc này hắn đã đổi một thân thể khác ký sinh sau khi bị Diệp Hải c·ướp đoạt bộ thân thể cũ, ánh mắt Võ Minh Chiếu sáng ngời nhìn thấy vô số thân ảnh võ giả bên trong Đại Diệp lại bốc lên lòng yêu nước mãnh liệt, ai nấy đều phóng tới biên giới hòng giúp đỡ triều đình một chút sức lực.



"Ức vạn dân tâm đã quy tụ vào một mối, haha, sau trận chiến này có thể Đại Diệp vương triều sẽ tập hợp đủ số mệnh để tấn cấp.

"Đúng vậy a."

Đông Phương Bất Bại-Đông Phương Linh nghe vậy, ánh mắt xinh đẹp lóe lên một tia tán thưởng, gật đầu đáp.

"Ha ha ha."

"Diệp Ca là minh quân tuyên cổ có một, Đại Diệp bá nghiệp lo gì không thành."

"Không chỉ có Đại Chu hoàng triều, thậm chí viên tinh cầu này không bao lâu cũng bị Diệp ca trấn áp."

Huyết U ánh mắt híp lại, khuôn mặt lạnh lùng lại nở nụ cười hiếm gặp, nói.

Đông phương bất bại nghe vậy hơi nhíu mày, nàng biết thế giới này khác với thế giới kiếp trước của nàng, ở đây vô cùng thần bí, diện tích lãnh thổ của một tòa hoàng triều thôi đã ngang với trái đất kiếp trước của nàng rồi, mà Hoàng Triều phía trên còn có Thiên Triều, ai biết được trên thiên triều lại có mấy cái cấp độ khác thì sao.

Nàng tin tưởng Diệp Hải sẽ trấn áp bát hoang lục hợp, nhưng không phải là điều dể dàng.

Bất quá Diệp Hải có thể triệu hoán một người đ·ã c·hết như nàng ở Tiếu Ngạo Giang Hồ thế giới vượt qua vô số thời không đến đây hẳn là nắm giữ bí bảo có sức mạnh của thần, không biết chừng ngày đó sẽ không xa.

Lúc này đây ba tên thuộc hạ thân tín nhất của Diệp Hải đã có mặt từ sớm để đợi Xích Long Quân của Đại Chu hoàng triều đến.

Huyết U thực lực ngang với thần thông sơ kỳ tu giả.

Võ Minh Chiếu ngang với Kim Đan hậu kỳ võ giả.

Còn Đông Phương Linh ngang với Nguyên Anh đỉnh phong võ giả.

Sở dĩ Diệp Hải phái thêm Võ Minh Chiếu một tên yếu gà đến đây vì thấy thực lực của hắn hơi thấp, tới khi đại chiến xảy ra sẽ để hắn thỏa thích thôn phệ sinh mệnh của Đại Chu Xích Long Quân, nhờ đó tăng cường thực lực hơn.

Diệp Hải trưởng thành quá nhanh, đối thủ của hắn đều là quái vật khủng bố, cho dù là Kim Đan kỳ hay Nguyên Anh kỳ thủ hạ cũng chỉ là sâu kiến khi đối đầu với kẻ địch, cũng nên giúp thuộc hạ đột phá.

Mà phía sau Huyết U bọn họ là vô số Đại Diệp đại quân áp cảnh theo sau.

Vô số sát khí dọa người từ trên người mỗi Đại Diệp binh sĩ tập hợp lại xông thẳng lên trời cao.

Mây đen che đậy, Thương Lôi cuồn cuộn.



Trọn vẹn hơn năm triệu binh sĩ tinh nhuệ đều nghiem trang đứng, ánh mắt mỗi người đều sát lạnh như từng tên ma đầu g·iết người như nghóe, chấn nh·iếp nhân tâm.

Uy thế vô song, làm cho người rung động.

Phía trên bầu trời, Diệp Hải đứng chắp tay, trong mắt hàn quang lấp lóe, vô tận đạo vận tự hắn thân bên trên tán phát.

Chỉ dùng khí thế đủ để trấn áp trăm vạn dặm thiên địa.

Đồng thời.

Sau người còn có hiển hóa đại đạo dấu vết dẫn tới phương thiên địa này nổi lên vô số tia lửa điện ầm vang mãi không thôi.

Trong lúc mơ hồ lại khiến cho không gian bị rạn nứt ra từng lổ hổng nhỏ.

Huyết U ba người giờ phút này cũng là đứng sững sau lưng Diệp Hải, ánh mắt ai nấy đều sâu thẳm như vực sâu.

"WTF!"

"Uy thế thật kinh khủng."

"Cái này. . . đều là Đại Diệp binh sĩ của chúng ta hay sao?"

"Cái đó là. ‌ . ."

"Dấu vết Tiểu Đạo?"

"Diệp hoàng đế chẳng lẽ đã bước vào Thần Thông cảnh giới rồi?"

Thần thông cảnh lĩnh ngộ ra thần thông từ đại đạo, xưng là tiểu đạo, bởi vì đại đạo vô cùng mạnh mẽ, không phải là sức người có thể kiểm soát, nên trích ra một phần nhỏ sức mạnh của đại đạo ra hóa thành thần thông.

"Bệ Hạ quả thật là thần nhân khủng bố, khí tức ảnh hưởng thiên tượng, hẳn đã đi tới một bước đó, tới cấp độ sống thứ hai, thần thông cảnh cấp độ sinh mệnh, haha... có bệ hạ thì chỉ là Đại Chu hoàng triều lại có sợ gì?"

Lúc này rất nhiều võ giả môn phái có kiến thức đều đã tụ tập lại gần đây để quan sát trận chiến, sau khi thấy uy thế trên người của Diệp Hải thì bọn hắn ai nấy đều trấn kinh vô cùng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với loại cường giả khủng bố như thế, những mô tả về loại cường giả này bọn họ chỉ thấy qua trên sách cổ mà thôi.

Phàm nhân võ giả Luyện thể, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, sau đó phá anh thành hư, bước vào cấp độ sinh mệnh thứ hai, Thần Thông kỳ tu đạo giả.



Thần thông giả thọ mệnh cất bước là mươi ngàn năm, đủ để sống qua mấy đời vương triều hưng suy, thọ nguyên tối đa của thần thông đỉnh phong cảnh giới chính là năm mươi ngàn năm, vô cùng lâu đời.

Cho nên mới nói Vương triều ngàn năm hưng suy, hoàng triều thịnh thế vĩnh suy, thiên triều vĩnh hằng bất diệt.

"Đại quân xuất phát."

Dưới ánh mắt kinh hãi, mừng rỡ, phấn khích của Đại Diệp con dân, Diệp Hải đứng ngạo nghễ trên không trung bỗng nhiên cao giọng quát lớn ra lệnh.

" To....tí...te"

Vừa dứt lời thì vô số tiếng kèn trận vang lên trong không gian, âm thanh giao hưởng chấn động cả phiến thiên địa này.

Ngay sau đó năm triệu tướng sĩ cũng đồng nhịp mà bước đi xông thẳng tới Man Hoang sơn mạch trước mặt.

Mà thương lôi mây đen bao phủ trên bầu trời lúc nãy cũng nổ lên vô số thanh âm cuồn cuộn, sau đó như có linh tính bắt đầu đi theo con đường hành quân của đại quân.

______

Sau một ngày, thân ảnh của Diệp Hải cùng với đại quân đang đứng sừng sững ở trên một bình nguyên rộng lớn bạt ngàn.

Kinh khủng sát khí bộc phát trên người năm triệu đại quân cũng ngay thời khắc này triệt để bao phủ lấy toàn bộ phạm vi hơn một trăm cây số xung quanh khiến cho vô số yêu thú có linh trí hoặc không có linh trí phải chạy trốn vào sâu trong Man Hoang sơn mạch, không dám ở lại đây.

Dù có vài con đại yêu tu vi không thua kém gì Nguyên Anh kỳ võ giả cũng phải kinh sợ, không dám đợi ở đây lâu, cũng co giò bỏ chạy vào sâu trong sơn mạch.

"Báo."

Ngay tại lúc Diệp Hải hạ lệnh để cho thuộc hạ dưới trướng chỉnh đốn đội ngủ hạ trại ở đây thì một đạo âm thanh bẩm báo vang lên.

"Khởi bẩm bệ hạ, địch quân còn cách chúng ta hơn năm mươi cây số mà thôi."

"Lại dò xét rồi báo lại cho trẫm.' ‌

Diệp Hải nghe vậy, ánh mắt hơi ‌ hơi ngưng tụ nói.

Thám báo quân sĩ nghe vậy liền ẩn nặc vào hư không chạy đi.

"Năm mươi cây số . . .?"

"Xem ra ngày mai liền tới."

Ánh mắt Diệp Hải xa xăm nhìn về phía Đại Chu hoàng triều cương vực, sát ý trong mắt đã đậm đặc như thực chất, âm thanh lạnh lùng nói: "Không biết đại danh đỉnh đỉnh Xích Long quân Tào Khanh lại mạnh mẽ như thế nào, có đủ để trẫm phải dùng toàn lực hay không."

Nói xong, Diệp Hải bước ra một bước, thân ảnh đi thẳng tới bên trong đại quân, sau đó đi vào một tòa cung điện to lớn lâm thời xây lên để nghỉ ngơi.