Chương 153: Tào Khanh Ra Tay.
"Hôm nay. . ."
Ánh mắt Trương thống lĩnh lóe lên vẻ trào phúng, lớn giọng quát:
". . .Ta nhất định phanh thây ngươi."
Vừa dứt lời, trương thống lĩnh gầm lên một tiếng,bước ra một bước,
"Giết!"
Búa lớn trên tay phóng to ra hơn hai mét, vung mạnh xuống về phía đầu lâu của Võ Minh Chiếu.
" phanh phanh phanh. . . !!! "
Trong chốc lát, lực lượng cường đại đã đánh vỡ rào cản âm thanh, khiến không gian nổ vang bôm bốp, chấn động vạn dặm xung quanh.
Sau đó tạo thành một đạo sóng lãng vạn trượng đè ép về phía Võ Minh Chiếu, khiến hắn cảm giác hít thở không thông.
"Huyết Ma Trảo."
Võ Minh Chiếu lãnh khốc nhìn thân ảnh của Trương thống lĩnh đang gia tốc tới gần, ánh mắt lạnh lẽo khẽ nhấc lên, bàn tay trái của hắn như không có quy tắc đột ngột dài ra, ngũ trảo ẩn chứa khí tức hắc ám bay thẳng tới về phía Trương thống Lĩnh.
Một trảo ra, thiên địa biến sắc.
Vô số khí tức âm lãnh, âm độc, tà ác từ ngũ trảo của hắn bộc phát ra, thậm chí khiến không khí cháy ra từng tia hỏa độc, giống như một tôn ma vật ngủ say đột ngột thức tỉnh vậy, vô cùng tà ác âm trầm và không thiếu vẻ khủng bố.
Mà đối diện với ngũ trảo tà ác của Võ Minh Chiếu, ánh mắt Trương Thống Lĩnh lóe lên vẻ khinh hoảng, hắn chỉ cảm thấy vô số giọng nói thều thào của oan hồn phát ra từ không khí, giống như có vô số oan hồn vô tội đã bị một trảo này g·iết hại, nay trở thành ác linh và muốn kéo hắn c·hết cùng.
Dưới ánh nắng trói chang của mặt trời, một trảo này kéo thêm một luồng bóng tối che lấp đi một phần ánh sáng, giống như quỷ vực hàng lâm nhân gian, đón tiếp một búa mạnh mẽ của Trương Thống Lĩnh.
Oanh — —!
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên sau cú v·a c·hạm của hai người, lực xung kích cũng đồng thời lan tỏa ra bốn phía xung quanh, một số tướng sĩ tu vi dưới kim đan cảnh thì đều bị xung kích thổi bay đi năm mét, phải cho đến khi hai chủ soái hai bên ra tay thì mới ngăn lại được sự xung kích này.
"Hắn là ma tu?"
Tất cả mọi người thấy cảnh này tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh, hoảng sợ không thôi.
Bất kể là việc cánh tay nhân loại lại có thể dài ra hơn mấy chục mét, hay việc từng luồng âm trầm u ám khí lưu bộc phát theo một trảo này của Võ Minh Chiếu đều khiến cho tất cả mọi người ở đây nhận ra thân phận của Võ Minh Chiếu.
Luồng khí tức tà ác huyết tinh trên người của Võ Minh Chiếu khiến bọn hắn run rẩy không thôi.
Ma tu dù ở phạm vi chính đạo thế lực đều là những con chuột chạy qua đường người người kêu đánh người người kêu g·iết, nhưng không thể phủ nhận ma tu đều là những kẻ có chiến lực kinh người, có nhiều thủ đoạn ma mãnh ác độc, cho nên khi thấy Võ Minh Chiếu mơ mơ hồ hồ sử dụng võ học giống ma tu lập tức khiến bọn hắn cảm giác rụt rè.
"Ta sẽ không thua!"
Dưới ánh mắt rung động của tất cả mọi người, trương thống lĩnh thân ảnh chật vật từ trong trung tâm v·ụ n·ổ thoát ra, cả người đều là máu, quần áo bị xé rách ra từng mảng, thậm chí ở ngực còn hiện rõ dấu năm ngón tay đâm vào, mơ hồ nhìn thấy rõ cả nội tạng bên trong.
Tuy trọng thương nặng như vậy nhưng ánh mắt điên cuồng của Trương thống lĩnh vẫn như cũ, cầm lấy búa lớn gầm lên, dự định liều mạng phản kích.
Tuy nhiên hắn hồn nhiên không để ý, sau lưng hắn đột ngột đã xuất hiện một thân ảnh.
Chỉ thấy Võ Minh Chiếu đặt tay lên vai hắn, ánh mắt lộ vẻ mỉa mai nói khẽ:
"Ngươi chẳng qua là tên mãng phu ngu ngốc mà thôi, kết thúc ở đây."
"Điều đó không có khả năng. . ."
Bị đặt tay lên vai cho nên Trương thống lĩnh vong hồn đại mạo, ánh mặt co rụt lại ý đồ xoay đầu nhìn ra phía sau, tuy nhiên Võ Minh Chiếu không để cho hắn có cơ hội đó.
Chỉ thấy cái đầu của Võ Minh Chiếu chợt phồng to ra, sau đó hàm răng sắc bén há to ra, nhanh như chớp ngậm lấy đầu của Trương thống lĩnh, sau đó cắn một cái.
"Phập!"
Chỉ thấy Võ Minh Chiếu nhai nuốt đầu lâu của Trương thống lĩnh dưới ánh mắt sợ hãi cùng không dám tin của tất cả mọi người ở đây, sau đó Võ Minh Chiếu bưng lên t·hi t·hể không đầu của Trương thống lĩnh nhét dần vào trong miệng để nhai nuốt, sau đó nuốt ừng ực xuống.
Sau khi ăn thịt trương thống lĩnh xong, cái đầu của Võ Minh Chiếu mới thu nhỏ lại bình thường, khẽ liếm liếm môi, ánh mắt Võ Minh Chiếu ấm áp nhìn về phía Xích Long quân, trong con ngươi lóe lên vẻ khác lạ, động tác lại hào hoa xen lẫn ưu nhã nói:
"Các vị bằng hữu, ta hi vọng thịt của các ngươi có hương vị không tệ giống trương thống lĩnh, ta cảm giác thực lực tăng mạnh lên một đoạn dài, quả thật trương thống lĩnh là người thống lĩnh tốt, cho dù c·hết cũng bất kể hiềm khích trước đó giúp ta tăng mạnh tu vi."
"Ma quỷ . . . ngươi là ma quỷ. .. ngươi không phải người. . ." Đám Xích Long quân võ giả tuy chinh chiến từ đông sang tây g·iết người vô số, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng ghê rợn như vậy, trực tiếp xem con người là thức ăn, còn kinh khủng hơn cả ma tu.
Ngay lúc Võ Minh Chiếu đang dương dương đắc ý thì chỉ thấy thân ảnh của Đại Chu nguyên soái Tào Khanh chợt như bốc hơi tại chỗ, trong tích tắc đã tới trước mặt Võ Minh Chiếu, ánh mắt Tào Khanh lóe lên vẻ thị sát, âm u nói:
"Ngươi không phải người, ngươi là yêu ma, dám g·iết trương thống lĩnh trước mặt bản soát, muốn c·hết."
"Muốn c·hết!" Võ Minh Chiếu bị thân pháp của Tào Khanh làm cho giật mình, tuy nhiên hắn không chút nào sợ hãi, quỷ trảo chợt vung lên về phía cổ của Tào Khanh. nếu Tào Khanh b·ị đ·ánh trúng một trảo thành cho dù không tổn thương nặng nhưng mất mấy lớp da là bình thường.
“Muốn c·hết người là ngươi đây.” Tào Khanh khinh bỉ cười khẽ, chậm rãi nâng tay phải lên, trong nháy mắt liền nghênh đón ngũ trảo của Võ Minh Chiếu.
Phanh ——!!~
“A..â..aaa!” Đột nhiên một tiếng thê thảm kêu to vang lên.
Một màn kế tiếp khiến mọi người cảm giác vô cùng máu tanh, Tào Khanh chỉ đơn giản giơ ra một chỉ chạm vào năm ngón tay của Võ Minh Chiếu, lập tức liền khiến toàn bộ tay phải của Võ Minh Chiếu rớt ra từng khúc, sau đó nổ nát vụn, máu và xương bị lực lượng khổng lồ nghiền ếp thành bột phấn phát tán loạn xạ xung quanh.
“A ——” Võ Minh Chiếu đoạt xá thân thể máu thịt cho nên dây thần kinh cũng kích thích cảm giác đau của hắn, khiến hắn không nhịn được hét thảm một tiếng.
Tào Khanh khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười, nói: “Kim đan cảnh một dạng sâu kiến lại không biết sống c·hết dám ra tay với ta, thông thường thì kết quả sẽ rất thê thảm.”
“Xxx mẹ mày, có giỏi g·iết ta!!!" Võ Minh Chiếu nhe răng nghiến lợi hết lớn, sau đó phun một ngụm nước miếng xen lẫn máu tươi lên mặt của Tào Khanh, nhưng bị Tào Khanh nhẹ nhàng vung ra bình chướng ngăn trở, sau đó hất ngược lại về phía mặt của Võ Minh Chiếu, khiến bộ mặt của hắn giờ chẳng khác nào ăn mày ngoài đường.
Sau đó, mọi người chỉ thấy Tào Khanh lại nhẹ nhàng khẽ bóp lòng bàn tay về phía không khí, Võ Minh Chiếu không kịp kêu thảm một tiếng liền chậm rãi hóa thành một đống bùn máu, thịt nát rơi tán loạn xuống mặt đất.
"Một con yêu ma nhỏ yếu, nhưng đại ma vẫn còn ở đây." Tào Khanh khẽ liếc nhìn về phía Huyết U, Đông Phương Linh cùng Diệp Hải, ánh mắt hưng phân như gặp phải con mồi béo bở.