Chương 126: Tế Đàn Huyết Tế.
"Đây là Huyết U cẩu vật!"
Sắc mặt quốc sư Hoàng Thám khẽ biến, sợ hãi cùng cực.
Nhưng Hạ vương đang ở phía sau, mà người trung quân ái quốc như quốc sư chỉ có thể cắn chặt răng vận chuyển pháp lực tung ra một chưởng về phía Huyết U.
"Có dũng khí."
Huyết U thấy hai chân của quốc sư Hoàng Thám run rẩy nhưng vẫn cố muốn lao lên t·ấn c·ông hắn để bảo vệ chủ, trong con mắt âm u của Huyết U lóe lên vẻ tán thưởng.
Hắn là người không s·ợ c·hết, cho nên dũng khí của quốc sư Hoàng Thám khiến hắn tán thưởng.
Cho nên hắn quyết định lưu lại toàn thây cho Hoàng Thám, sau đó hồi sinh hắn sau khi g·iết.
Huyết U chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, thi triển 【 Tâm Tạng Tễ Áp chi thuật 】.
~Phốc!
Giữa không trung phảng phất có được một dòng điện chạy qua người quốc sư Hoàng Thám.
Ngay lập tức Huyết U điều khiển huyết dịch của quốc sư Hoàng Thám đi nghịch lưu, chấn bể trái tim.
Ngay tức khắc Hoàng Thám liền ngã xuống, nhẹ nhàng c·hết đi, không chút đau đớn, chỉ đơn giản một cái liếc nhìn, Kim Đan sơ kỳ võ giả liền đơn giản bị Huyết U g·iết c·hết.
"Quốc sư đại nhân!"
Tròng mắt của phó đại tướng Vương Trọng Khải đều suýt nữa rớt ra.
Quốc sư Hoàng Thám ở trong mắt của hắn cơ hồ vừa là thầy vừa là cha, lại bị Huyết U cẩu vật dùng một ánh mắt g·iết c·hết.
"Trốn!!!"
Hắn vội vàng thiêu đốt sinh mệnh lực, xoay đầu chạy trốn.
Huyết U chỉ nhàn nhạt liếc nhìn phương hướng Vương Trọng Khải chạy trốn, hắn tuy không quan tâm một con sâu kiến chạy trốn, nhưng nếu có thể đơn giản đập c·hết thì việc gì phải thả ?
Tâm Tạng Tễ Áp chi thuật khởi động, thân ảnh của Vương Trọng Khải giống như nhận được trọng kích, từ trên bầu trời rớt xuống, c·hết bất đắc kỳ tử.
Sau đó ánh mắt Huyết U nhàn nhạt nhìn về phía Hạ Vương cùng chúng phi tần hậu cung của hắn, hơn năm mươi nữ tử xinh đẹp, cùng với hơn ba mươi tên hoàng tử công chúa.
"Huyết U ướng quân, tha mạng!"
Ánh mắt Hạ Vương tuyệt vọng, đau khổ cầu khẩn.
Nhưng ánh mắt lãnh khốc của Huyết U không chút gợn sóng nào.
Bỗng nhiên, hắn quay lại lập tức đầu rời đi, Hạ Vương đám người mừng rỡ nghĩ rằng Huyết U tha cho bọn hắn rời đi, nhưng một thanh âm từ phía xa truyền tới khiến Hạ Vương đám người tuyệt vọng.
"Toàn bộ ăn sạch, một tên cũng không để lại."
Thoại âm rơi xuống, sau đó vô số xác sống thân ảnh cuồng nhiệt xông vào, mở ra một trận thịnh yến, mà thức ăn chính là thịt người.
Ngay sau đó vô số tiếng than khóc cùng đau đơn tê tâm liệt phế vang lên, nhưng chỉ trong chốc lát liền bị thay thế bằng tiếng nhai nuốt.
. . . .
. . .
Diệp Đế thành. . .
Hoàng cung.
Chiến báo của Huyết U đã được truyền tới trong đầu của Diệp Hải.
Diệp Hải nắm giữ bản mệnh tinh huyết của Huyết U cho nên có thể dựa vào giọt máu đó mà có thể liên lạc với Huyết U dù khoảng cách có xa ngàn vạn cây số.
Hạ Long thành bị công phá.
Toàn bộ Hoàng thất Đại Hạ đã bị tàn sát hầu như không còn ai trốn thoát, một tên cũng không để lại.
Cái này hiển nhiên chính là Đại Hạ đã nối gót Đại Triệu trở thành vong quốc thành viên.
Hoàng thất huyết mạch đoạn tuyệt.
Không còn có khả năng đông sơn tái khởi.
Toàn bộ cương vực của Đại Hạ cũng đã bị sát nhập vào bên trong lãnh thổ của Đại Diệp vương triều.
Việc này, không thể nghi ngờ là một chuyện đại hỉ sự.
Cách mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ xưng bá thập quốc rất gần, trong lòng Diệp Hải thập phần vui vẻ.
Mà lúc này đây ở Hạ Long thành đã dựng bốn tế đàn khổng lồ. Bốn tế đàn siêu to được dựng vào đông tây nam bắc hạ long thành, mỗi góc một cái.
Mỗi tế đàn đều có vô số đại diệp tướng sĩ canh gác, thập phần nghiêm mật.
Huyết U ở trong quân doanh có địa vị và quyền lực cực lớn, cho nên khi hắn ra lệnh một tiếng, vô số tướng sĩ đều tự giác làm theo.
Một ngày ngắn ngủi trôi qua sau khi diệt hoàng đất Đại Hạ thì tất cả tướng sĩ đã bắt vô số phàm nhân cùng võ giả trong phạm vi cương thổ của Đại Triệu và tập chung đưa người b·ị b·ắt về Hạ Long thành.
Thấy các tướng sĩ mỗi người đều nắm lấy hai đến ba người thì Huyết U mới hài lòng gật đầu, nói:
"Bỏ hết mọi người vào tế đàn, tụ tập đủ nhiều người thì chúng ta tổ chức huyết tế."
Thoáng chốc vô số bách tính già trẻ lớn bé của Đại Hạ quốc đều bị các tướng lãnh vứt vào bên trong tế đàn.
Tế đàn như cái úng siêu to, bên trong tự thành một khu vực có thể chứa trăm ngàn vạn người.
Tất cả người bình thường bị Đại Diệp binh sĩ b·ắt c·óc đổ vào tế đàn, vô số người rơi lộp độp xuống.
" Gia gia, người ở đâu? Gia gia, gia gia . . ."
Các tiếng gào rống kêu cha gọi mẹ vang vọng trong các tế đàn.
Nhiều đứa trẻ khóc la:
"Phụ thân, mẫu thân không cần Uyển nhi nữa sao?"
Có phụ mẫu tìm kiếm nhi nữ trong biển người:
"Cẩu Tử, cẩu tử, con có sao không?"
Đại t·ai n·ạn trước mắt, bọn họ bất lực gào khóc, phàm nhân thân thể không thể phá vỡ hay thoát khỏi tế đàn quỷ dị này được, thậm chí là võ giả trúc cơ kỳ cũng không thể làm gì.
Có lão nhân tóc bạc phơ tu vi trúc cơ hậu kỳ đau thương hét gọi tử tôn của mình:
"Đồ nhi, Thạch Đầu nhi, ngươi ở đâu? Nhi tử của ta, ngươi còn sống không?"
Trong bốn tế đàn đầy ắp biển người, tiếng gào bi thương, tiếng hét chói tai, tiếng cầu nguyện, tiếng van xin. Tất cả thanh âm đan vào nhau, bốn tế đàn u ám đầy bi thương.
Đại Diệp binh sĩ cũng nhìn thấy cảnh này, đáy lòng rung động không thôi.
Một số người vẫn còn lương tri âm thầm nói:
"Đại tướng quân điên rồi, dùng phàm nhân huyết tế!"
Có người tức giận muốn lao ra nhưng bị phó tướng đứng bên cạnh đè lại, trầm giọng nói:
"Ngươi đi chịu c·hết sao, Huyết U tướng quân mạnh mẽ cỡ nào ngươi không rõ hay sao?"
Một phần tư tướng sĩ tuy chinh chiến cả đời người vẫn chưa thấy cảnh tượng mấy triệu người đồng thời bị giam vào tế đàn, như súc nô đợi chờ bị huyết tế, bọn họ vẫn chưa mất hết lương tri tuy nhiên không dám làm gì, chỉ có thể thống khổ nhắm mắt lại.
Trong tế đàn có võ giả rống to:
"Mở!"
Trong mấy triệu người có một phần võ giả b·ị b·ắt chung với người bình thường, trong đó có vài võ giả đều là những người tai to mặt lớn trong đại hạ cương vực, có người còn là tông chủ của tông môn hay tộc trưởng của gia tộc.
~Ầm!
Vô số t·iếng n·ổ lớn vang lên, có võ giả lấy ra công pháp mạnh nhât của mình đánh vào lao tù thiên địa tế đàn nhưng không có tác dụng gì.
Những tế đàn này đều được gia cố huyền cấp trận pháp, võ giả bình thường không phá nổi.
Có trúc cơ chân tu bị nhốt trong tế đàn dùng cấm thuật mạnh nhất đời mình, dùng máu thịt, chân mệnh sử dụng cấm thuật, vì để cho con cháu b·ị b·ắt theo mình có con đường sống, liền không tiếc mệnh.
Vô số t·iếng n·ổ điếc tai vang lên, máu tuôn ra. Trúc cơ kỳ võ giả dùng máu của mình thiêu đốt sử dụng cấm thuật đánh vào tế đàn nhưng tế đàn chỉ lắc lư mấy cái nhưng không bị công phá.
Huyền cấp trận pháp cho dù Nguyên Anh kỳ võ giả cũng không thể phá hủy trong hai ba giờ, nói gì công kích của Trúc cơ kỳ võ giả, giống như con kiến đánh vào cái trống.
Nhìn trúc cơ kỳ võ giả hy sinh bản thân vẫn không thể công phá tế đàn, các võ giả khác bị nhốt trong tế đàn tuyệt vọng hét chói tai vang lên không ngừng.
Trong tế đàn, mạnh nhất là Trúc cơ kỳ võ giả. Bây giờ trúc cơ kỳ võ giả huyết tế bản thân, dùng cấm thuật vẫn không thể lay động lao tù của tế đàn, hỏi sao không làm người tuyệt vọng?
Phàm nhân bị nhốt trong tế đàn càng tuyệt vọng hơn, tại đây bọn họ chỉ có thể chờ đợi t·ử v·ong đến.
Không khí tuyệt vọng tràn ngập bốn tế đàn, trong tế đàn cho dù là người phàm hay võ giả đều ngồi bệch xuống đất, xụi lơ. Bọn họ đã tuyệt vọng.