Chương 127: Khí Vận Chi Tử.
Lúc này tế đàn vận chuyển trận pháp, vô số cương sát cương khí cắt chém bốn phía xung quanh bên trong từng tế đàn, vô số tay cụt chân đứt phóng lên không trung, trong chốc lát, hơn mấy trăm ngàn phàm nhân vô tội đã bị cương phong chém thành từng mảnh vụn.
Một số ít người ẩn núp sau lưng võ giả không bị tổn thương nhưng gần như phát điên, không khí tuyệt vọng lập tức bao trùm khắp bốn cái tế đàn.
Lúc này đây cương phong đột nhiên tăng cường uy lực hơn gấp bội, ngay cả trúc cơ kỳ võ giả muốn đánh tan nó cũng phải tốn sức chín trâu hai hổ, chật vật cực kỳ.
Vì cương phong được tăng cường uy lực cho nên trúc cơ kỳ võ giả cũng không thể bảo vệ được những phàm nhân khác, cho nên ngay lập tức vô số mảnh thịt vụn văng lên, hơn hai trăm ngàn phàm nhân già trẻ lớn bé trong bốn tòa tế đàn lập tức bị phanh thây thành thịt vụn, máu tươi cùng với hỗn hợp xương thịt chảy thành từng dòng sông đi vào giữa tế đàn, tạo thành một cục máu khổng lồ, mùi tanh tưởi nồng nặc.
Mà Huyết U thì ngồi ở phía trung tâm nhất, cũng là nơi cao nhất có thể quan sát bốn cái tế đàn, hắn há miệng khẽ hút một cái, bốn cục máu khổng lồ trong bốn tế đàn liền bị Huyết U nuốt vào bụng, ngay tức khắc khí tức trên người Huyết U tăng mạnh một mảng lớn, sánh ngang với Kim Đan đỉnh phong võ giả.
Mà lúc này tế đàn bốn phía vẫn còn hơn một triệu người còn sống.
Nếu hút hết sinh mệnh chi huyết của những người này, Huyết U có thể sánh ngang vơi Nguyên Anh sơ kỳ võ giả.
Mà lúc này đây cách đó không xa, một thiếu niên đang phi hành trên bầu trời, dáng vẻ nhàn nhã như thư sinh, gương mặt soái khí ngời ngời.
"Tiểu Phàm tử, ta cảm giác có ngoại lai sinh vật khí tức ở đây, giống với khí tức của đám thiên ngoại quái vật." Lúc này trong đầu chàng thanh niên này vang lên một giọng nói của một ông lão thần bí.
"Là đám quái vật ngoài vũ trụ kia sao?" Chàng thanh niên nhíu mày, truyền âm.
"Thật dày đặt sát nghiệp chi khí, thật dày đặt mùi máu, hẳn là bọn hắn lại thôn phệ sinh linh, đáng c·hết, không nghĩ tới sau một ngàn năm mà ta vẫn thấy được bọn hắn." Ông lão thần bí tức giận đáp.
"Con quái vật này thực lực như thế nào Trần lão?"
"Hừm, xung quanh khí tức không có ai thực lực vượt qua Nguyên Anh kỳ, có hai ba đạo khí tức khá mạnh mẽ không thua kém ngươi, hẳn là bọn hắn chỉ là bị l·ây n·hiễm mà thôi, hạng tôm tép, chứ chân chính đám quái vật kia nếu có thể vượt qua kết giới thiên đạo đi vào giới này thì cho dù là yếu nhất cũng không thua kém Thần Thông cảnh tu tiên giả trở lên." Người được gọi là Trần Lão vận dụng linh hồn chi lực tràn ra xung quanh, cảm ứng một chút, trầm giọng nói.
"Haha..Nếu vậy thì Tiêu Phàm ta sẽ thay trời hành đạo." Tiêu Phàm thanh niên cười lên một tiếng, hào hùng nói.
"Ngươi là khí vận chi tử, không thể vô duyên vô cớ mà ngươi lại trùng hợp xuất hiện ở đây, hiển nhiên là trong hư vô mờ mịt tối tăm đã chỉ dẫn ngươi tới đây, nếu có thể tiêu diệt đám thiên ngoại quái vật này thì khí vận của ngươi sẽ tăng mạnh một mảng lớn, lợi ích vô cùng." Trần Lão gật gù nói.
Mà lúc này thì Huyết U đang thời khắc mấu chốt hấp thu huyết dịch của một triệu người còn lại, hai mắt hắn nhắm ghiền, cả cơ thể đã được huyết kén bao phủ lấy thân thể, chỉ khi cái huyết kén này vỡ ra, Huyết U sẽ tiến hóa hoàn tất.
Ngay lúc tất cả người ở Đại Hạ đang gào khóc thê thảm thì một âm thanh giận dữ truyền tới:
"Hừ! Các ngươi làm như vậy không sợ bị trời phạt?"
Một người đạp không đến, tiên quang phun ra nuốt vào, khuôn mặt anh tuấn cực kỳ, mà khí tức trên người thanh niên này lại sâu không lường được.
"Đứng lại, nơi đây là lãnh thổ của Đại Diệp, người không phận sự cút!"
Tướng lãnh Đại Diệp sát ý rét lạnh ngẩn đầu nhìn lên bầu trời liếc nhìn về phía thân ảnh của chàng thanh niên này, quát lớn.
"Bổn thiếu tên Tiêu Phàm, thiếu chủ Vân Tiêu Các, sâu kiến các ngươi dám đứng trước mặt bổn thiếu làm ác, là ai cho các ngươi lá gan?"
"Tiêu Phàm??? Vân Tiêu Các??"
Người có tên, cây có bóng. Tiên Phàm là thiếu chủ của Vân Tiêu Các, là tuyệt thế thiên tài năm nay hai mươi lăm tuổi, Nguyên Anh sơ kỳ tu vi, danh chấn trăm quốc.
Mà Vân Tiêu Các lại là huyền cấp đỉnh phong thế lực, có mấy vị lão tổ Thần Thông cảnh tọa trấn, thậm chí nghe đồn còn có lão bất tử Thiên Nhân cảnh ngủ say nữa, cho dù là hoàng triều nếu đẳng cấp thấp hơn huyền cấp đỉnh phong thì cũng không có tư cách hò hét gọi nhịp với Vân Tiêu Các.
Thủy Bà Lão trước đây là ngoại môn trưởng lão của Hoa Thiên Các, cho nên cũng biết về Vân Tiêu Các, nghe Tiêu Phàm giới thiệu bản thân thì bỗng chốc có chút kiêng kỵ, nhưng không quá sợ hãi, nàng trầm giọng quát:
"Nơi này không phải chỗ cho thằng nhóc như ngươi xen vào, hãy mau biến đi!"
Tiêu Phàm tu vi chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi, Thủy Bà lão cũng không hề sợ hãi, nàng chỉ kiêng kỵ thế lực đằng sau của Tiêu Phàm mà thôi, dù sao thì Thần Thông kỳ cường giả đã không phải là thuộc về phạm trù võ giả nữa, mà được gọi là tu giả. Thọ nguyên cực kỳ lâu đời đồng thời đã sử dụng được sức mạnh đất trời, võ giả trong mắt tu tiên giả chẳng khác nào là phàm nhân sâu kiến.
Tiêu Phàm cũng lười nói nhảm, hú dài:
"Giết!"
Huyền Thiết trọng kiếm bay ra, lấy khí thế lực bạt sơn hà đập xuống một cái tế đàn trước mặt.
" A!!!"
Huyền Thiết trọng kiếm bay ra đập bay vô số luyện thể, trúc cơ kỳ tướng sĩ, máu phun tung tóe. Tiêu Phàm chỉ vùng một kiếm liền đã g·iết mấy trăm binh sĩ Đại Diệp.
Tuy có mấy chục vạn tinh binh ở đây nhưng phần lớn đều là phàm nhân cùng luyện thể kỳ võ giả, tùy ý bị Tiêu Phàm g·iết c·hết giống như đập c·hết con kiến.
Một kiếm đập c·hết mấy trăm binh sĩ, Tiêu Phàm càng ngày càng tới gần tế đàn.
Đinh!
Ngũ hành bảo giáp trên người Tiêu Phàm biến thành hai thanh trường kiếm lao ra hai bên. Hai thanh trường kiếm tựa như kiếm tiên càn quét vạn dặm.
"A!!!"
Vô số cột máu tươi phun ra khắp nơi, mỗi khi hai thanh trường kiếm quét qua thì vô số đầu lâu binh sĩ Đại Diệp lại bay lên không trung tạo thành cột máu.
Giờ phút này, Tiêu Phàm giống như vô địch, dũng cảm tiến tới, khí thôn sơn hà.
Phó tướng canh giữ tế đàn phía đông rống to:
" Giết!!!"
Trong phút chốc vô số bảo binh vọt lên, toàn bộ oanh g·iết về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không thèm né, bảo binh nào công kích lên thân thể Tiêu Phàm thì sẽ vang một chuỗi t·iếng n·ổ, bị ngũ hành bảo giáp phát ra ngũ hành bảo quang chặn lại hết, không thể tổn thương được Tiêu Phàm.
Ngũ hành bảo giáp trên người Tiêu Phàm vô cùng nghịch thiên, Không phải là Thần Thông kỳ tu tiên giả thì khó thể công phá. Vũ khí báu vật bình thường không uy h·iếp ngũ hành bảo giáp được, trừ phi là Địa cấp v·ũ k·hí.
Tiêu Phàm đi tới đâu thì trời sẽ đổ mưa máu, bởi vì vô số đầu lâu bay lên tạo thành máu tươi phun tung toé rơi xuống mặt đất.
Thấy vô số binh sĩ Đại Diệp chỉ trong hai giây ngắn ngủi bị Tiêu Phàm g·iết c·hết gần ngàn người, trong lòng Thủy Bà Lão rốt cuộc nổi nóng.
Thủy bà lão phân phó một tiếng, mấy chục tên huyết tộc có tu vi ngang Kim Đan kỳ võ giả chính là những cường giả khi còn sống là tu vi kim đan kỳ từng bị Huyết U g·iết c·hết rồi hồi sinh hóa thành huyết tộc, đến lúc này mới có cơ hội động võ, lập tức vây công Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm siêu bá khí, ngũ hành chi uy dồi dào:
"Cút!"
Tiên Phàm vận dụng Địa Cấp bí thuật siêu bá đạo, Địa cấp bí thuật thường thì Thần Thông kỳ tu giả mới có tư cách tu luyện vì tu luyện siêu khó cần ngộ tính cao, nhưng Tiêu Phàm lại có thể sử dụng thành thạo nó cho dù thực lực chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, ngũ hành bảo giáp biến ra cự chùy khổng lồ. Cự chùy như trời phạt giáng xuống.
Ầm!
Mấy t·iếng n·ổ điếc tai vang lên, mấy tên huyết tộc thực lực ngang với Kim Đan kỳ võ giả lập tức b·ị đ·ánh bay.
Tiêu Phàm mặc ngũ hành bảo giáp như vô địch, v·ũ k·hí bình thường không thể công phá ngũ hành bảo giáp, không đánh bại hắn được.
Ngũ Hành bảo giáp là địa cấp bảo giáp, có thể chặn năm đòn toàn lực của Thần Thông sơ kỳ tu giả, vô cùng hiếm có.
Vũ khí cũng giống như cấp độ thế lực hay công pháp võ kỹ, cũng chia là Hoàng cấp, Địa Cấp, Thiên Cấp, Đế Cấp, Thần cấp. Thánh Cấp,. . . .mỗi cấp chia làm hạ, trung, thượng, Siêu Cấp.