Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Cấp Ma Đạo Hệ Thống

Chương 117: Nguyên Anh kỳ ra tay!




Chương 117: Nguyên Anh kỳ ra tay!

Lúc này phía trên bầu trời, Quân Kiếm vung vẩy trường kiếm đỏ tươi trên tay chém về phía Triệu Vương, chỉ trong một giây ngắn ngủi liền có vô số đạo huyết hải kiếm ảnh bị hắn chém ra bốn phương tám hướng như muốn ngăn trở tất cả con đường sinh cơ của Triệu Vương.

Mỗi một đạo kiếm ảnh đều phát ra vô số lôi xà mini mang theo từng tia điện, giống như ngàn vạn lôi xà giáng thế khiến người xem xung quanh vô cùng kinh hãi.

"Phá!"

Nhìn thấy công kích của Quân Kiếm xuất hiện trước mắt mình, trong lòng Triệu Vương giật mình, sắc ‌ mặt dần dần ngưng trọng, lại đánh một quyền ra ngăn cản kiếm ý của Quân Kiếm..

Lúc này do ở gần Huyền Hoàng thành nên Triệu Vương đã mượn long mạch trong nháy mắt bạo phát Kim Đan đỉnh phong sức chiến đấu, cho nên một quyền này của Triệu Vương khiến cho vô số hư ảnh lôi xà cùng kiếm ý bị đập nát.

Bất quá qua trong giây lát, liền lại có vô số đạo thương ảnh đánh tới.

Giờ khắc này.

Dù là Triệu Vương có tu vi tương đương với Quân Kiếm. nhưng phàm nhân võ giả không thể so sánh được với huyết tộc nô bộc, và cả trước khi c·hết thì Quân Kiếm vẫn mang tu vi cao hơn Triệu Vương một tiểu cảnh giới, cho nên Quân kiếm đè đánh Triệu Vương là bình thường.

Cho nên Triệu Vương dưới sự công kích của Quân Kiếm phải ứng đối mệt mỏi.

"Đáng c·hết."

Sau khi liên tục bại lui về sau triệt tiêu dư uy Huyết Hải kiếm ảnh của Quân Kiếm, sắc mặt Triệu Vương âm trầm đến cực điểm, ánh mắt sát ý rét lạnh cùng cực, nộ hống liên tục: "Phá phá phá!"

Thế nhưng tuy rằng Triệu Vương thực lực cho dù ở Kim Đan hậu kỳ có vẻ mạnh mẽ, thế nhưng đối diện với thực lực của Quân Kiếm thì lại không đáng chú ý.

Triệu Vương tung ra vô số kim long hư ảnh, bất quá sau vài phút thì sắc mặt của hắn liền tái nhợt, mỗi một quyền vung ra đều có vẻ yếu đi so với trước, hiển nhiên là tiêu hao rất nhiều, uy lực thẳng tắp giảm dần theo thời gian.

"Giết!"

Thân là huyết tộc nô bộc, tạo nghệ về việc chưởng khống huyết đạo của Quân Kiếm rất cao, trong nháy mắt phát hiện huyết khí trên người của Triệu Vương đang dần giảm xuống. hiển nhiên sắp tới cực hạn.

Ngay lập tức hai mắt Quân Kiếm lóe lên tinh quang, bộ pháp bước ra một bước, thân hình trực tiếp xê dịch đến trước người Triệu Vương, đâm ra một kiếm.



Oanh — —

Mà Quân Kiếm nắm bắt thời cơ vô cùng chuẩn, công kích ngay lúc Triệu Vương vừa tung ra quyền thì không còn dư lực để đánh ra một quyền đón đỡ.

Cho nên Triệu Vương chỉ kịp cảm thấy có một đạo kiếm ý khủng bố bạo nổ ngay trước người.

~Phốc! Phốc!!

Một giây sau thân ảnh của Triệu Vương như dìu đứt dây rơi xuống từ trên bầu trời.

Một ngụm tinh huyết rơi xuống mặt đất.

"What the...fuck..!"

"Bệ hạ..."

Đại Triệu văn võ bá quan khi thấy cảnh này, cả đám giống như bị đ·iện g·iật, hóa đá đứng im tại chỗ.

Trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin, thân thể run rẩy.

Đại Diệp thật sự có mạnh như vậy?

Bất quá một tôn Kim Đan hậu kỳ chiến lực mà thôi, thậm chí ngay cả bệ hạ đều không phải là đối thủ của hắn...?

"Huyết Độn!"

Dưới ánh mắt sợ hãi của chúng văn võ, Quân Kiếm thân ảnh nổ tung ra từng mảnh máu tươi, sau đó dựa vào lực tác động phóng nhanh xuống mặt đất, hướng về phía vị trí của Triệu Vương ngã xuống.

Một kiếm lần nữa đâm tới.



Quân Kiếm dự định một kiếm trấn sát Triệu Vương cho nên ra tay không hề lưu tình, vô số đạo huyết hà kiếm ảnh như vô số oan hồn gào thét mà tới như muốn thôn phệ hết huyết nhục của Triệu Vương.

"Trần đại nhân cứu ta."

Triệu Vương thấy Quân Kiếm xông tới, nhất thời đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, hoảng hốt vô cùng, cũng không lo được uy nghiêm của hoàng đế, hoảng sợ đưa mắt cầu cứu về phía vị lão giả trên tường thành.

~Oanh — —

Sau khi nghe tiếng Triệu Vương kêu cứu, một đạo khí tức vô cùng kinh khủng từ trên tường thành lao tới, trấn áp vạn dặm thiên địa.

"Nguyên Anh kỳ võ giả."

Cảm ứng được cỗ khí cơ này vô cùng cường đại, sắc mặt Quân Kiếm chợt biến, cau mày nói thầm.

Ngay lập tức Quân Kiếm ngừng lại động tác đuổi g·iết Triệu Vương, nghiêm nghị cầm kiếm đứng thẳng trên bầu trời nhìn về phía đạo thân ảnh phát ra khí tức nguyên anh kỳ.

"Hảo kiếm pháp."

Dưới ánh mắt soi mói của Quân Kiếm, lão giả được Triệu Vương xưng là Trần đại nhân chậm rãi xuất hiện trước tầm mắt của hắn, chân đạp hư không, chậm rãi đi ra.

Ánh mắt vị trần đại nhân này tán thưởng nhìn Quân Kiếm, ngữ khí ôn hòa nói: "Vị bằng hữu này, không bằng suy tính một chút gia nhập vào Đại Chu ta, làm một tên tướng quân?"

Nhìn vị nguyên anh kỳ trước mắt này, sắc mặt Quân Kiếm vẫn bình thản, ánh mắt trong trẻo không chút gợn sóng nào, giống như không nghe thấy lời của vị Trần đại nhân này đã nói.

Trận chiến này có Đại Chu hoàng triều cường giả xuất thủ thì hắn đã biết rõ từ trước cho nên tự nhiên cũng ‌ sẽ không có chút kinh ngạc khi thấy lão giả này hiện thân.

"Ha ha."

Trần Cung nhìn thấy Quân kiếm thờ ơ khi nghe hắn mời chào, nhất thời cười khẽ một tiếng, ánh mắt liếc qua về phía Võ Minh Chiếu, Nghiêm Tuấn bọn người, chậm rãi nói: "Chư vị, không ngại nghiêm túc suy tính một chút theo lão phu đi về Đại Chu hoàng triều hưởng vinh hoa phú quý, như thế nào?"

Oanh — —

Vừa dứt lời, Nguyên anh kỳ khí tức như giang hà cuồn cuộn từ trên người Trần Cung áp bách tới Trấn Đông Doanh bọn người, thậm chí xông tới về phía kiệu rồng của Diệp Hải đang ngồi, tuy nhiên bị Diệp Hải dùng một ánh mắt cách không ngăn chặn.



Thấy phía kiệu rồng không bị khí tức của bản thân áp chế, trong lòng Trần Cung hơi nghi hoặc, nhưng cũng không để ý, chỉ cho rằng Võ Minh Chiếu bọn người có bảo vật ngăn chặn được khí tức của bản thân mà thôi.

Nghĩ vậy Trần Cung ngữ khí bình thản, tiếp tục nói: "Cơ hội thì lão phu đã cho các ngươi, bất quá chư vị cần phải biết rằng, cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua nhưng là không còn."

Đối mặt với q·uân đ·ội Trấn Đông Doanh sĩ tốt cùng với các tướng, cho dù Trần Cung bản thân là người của Đại Chu hoàng triều, kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi có chút tâm động.

Muốn dụ dỗ chư quân Đại Diệp toàn bộ đầu hàng gia nhập Đại Chu hoàng triều.

Bất quá binh sĩ Trấn Đông doanh cùng với chư tướng Đại Diệp đối với việc Trần Cung uy bức lợi dụ lại chẳng mảy may quan tâm, trái lại ai nấy đều cầm chắc v·ũ k·hí trong tay, ánh mắt sát ý tập chung về phía Trần Cung, chỉ đợi lệnh là bọn họ chẳng màng sinh tử mà lao lên làm thịt vị nguyên anh kỳ cường giả này.

"Đáng tiếc."

Nhìn thấy Đại Diệp q·uân đ·ội không một ai bị mình thuyết phục, sắc mặt Trần Cung cũng trở nên khó coi, trong ngôn ngữ mang theo vẻ đáng tiếc nói: "Nếu các ngươi đã không muốn vậy thì toàn bộ hãy c·hết tại nơi này đi."

Mà lúc này Đại Triệu văn võ bá quan sau khi thấy Trần Cung cứu được bệ hạ của mình, mọi người đều thở ‌ dài một hơi, sau đó lộ vẻ hưng phấn.

"Ha ha ha."

"Ta triều có Nguyên Anh kỳ lão quái tọa trấn, các ngươi không nghĩ tới a?"

"Chỉ tiếc ta không thể chính tay đâm các ngươi, bất quá kiếm trong tay ta sau khi Trần Đại nhân tiêu diệt các ngươi chắc chắn sẽ uống no máu tươi sau khi ta tới lãnh thổ Đại Diệp."

"Có Trần đại nhân xuất thủ thì hôm nay các ngươi hẳn phải c·hết không nghi ngờ, không người nào có thể đào thoát."

"Đợi đến sau khi các ngươi toàn bộ c·hết hết,ta tất vào Đại Diệp lãnh thổ tàn sát ức vạn sinh linh để rửa cái nhục ngày hôm nay."

"Mời Trần đại nhân xuất thủ. . ."

Vô số tiếng mắng chửi, tiếng cười lạnh vang lên từ miệng của chúng văn võ Đại Triệu.

Ngôn ngữ ác độc của bọn hắn triệt để kích thích sát ý trong lòng mỗi một vị Trấn Đông doanh binh sĩ.

Hôm nay nếu Huyền Hoàng thành bị phá, những tên súc sinh này cho dù là cửu tộc bọn hắn đều phải c·hết, không chừa một ai.