Chương 115: Lão Nguyên Soái Bại, Đại Triệu Lâm Nguy!
Chương 115: Lão nguyên Soái Bại, Đại Triệu Lâm Nguy!
"Bệ hạ."
"Lão phu vô năng. . ."
"Kiếp sau nếu tồn tại..lão phu nguyện làm thần tử của ngươi...một lần . . .nữa!"
Nhìn thấy vạn trượng đao khí mang theo tốc độ nhanh chóng chém tới, bản thân lão nguyên soái lần này chịu trọng thượng nặng, không còn khí lực ngăn cản, khuôn mặt lão nguyên soái lộ vẻ đắng chát, cười khổ một tiếng, sau liền chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, yên lặng chờ đợi c·ái c·hết đến.
"Hừ!"
Bất quá, ngay tại thời khắc vạn trương đạo khí kia sắp chém xuống đầu lão nguyên soái. một tiếng hừ lạnh từ đằng sau lão nguyên soái vang đến, ngay sau đó một đạo thân ảnh đạp không về phía lão nguyên soái.
Đạo thân ảnh này ngạc nhiên chính là Triệu Vương, đế vương uy thế phát ra, không cần đến Triệu Vương ra tay, vố số đao khí dưới ánh mắt của Triệu Vương liền triệt để bị c·hôn v·ùi giữa không trung.
"Bệ hạ. . ."
Lão nguyên soái phát hiện ra động tĩnh liền chậm rãi mở mắt nhìn thấy bóng lưng của thân ảnh ăn mặc cao quý đang đứng trước mặt hắn.
Ánh mắt đục ngầu của lão nguyên soái lộ ra vẻ xấu hổ cùng bất lực.
Làm thần tử lại để cho bệ hạ ra tay cứu chính mình, đây là hắn vô năng.
"Triệu Vương.. . ."
Nghiêm Tuấn khi thấy Triệu Vương có thể chỉ cần dùng ánh mắt là đánh tan công kích của mình thì liền nhíu mày, hai mắt bộc lộ vẻ ngưng trọng.
"Bệ hạ."
"Chúng ta vô năng a. . ."
Rất nhiều văn võ bá quan của Đại Triệu lúc này trên khuôn mặt của ai nấy đều tràn đầy sự xấu hổ, trong lòng khuất nhục tới cực điểm.
Đường đường là quân chủ của một nước lại bị một tên nữa bước kim đan võ tướng bức đến hoàn cảnh phải ra tay đón đỡ.
Đây là bọn hắn vô năng bất tài.
Khuất nhục nước nhà khiến khuôn mặt của bọn họ trở nên nóng bỏng, chỉ cảm thấy biệt khuất tới cực điểm.
"Đại Diệp."
"Khuất nhục ngày hôm nay tất cả chúng ta đều nhớ kỹ.'
"Nếu hôm nay chúng ta không c·hết thì đợi đến ngày sau chúng ta chắc chắn sẽ trả thù gấp trăm ngàn lần, g·iết sạch Đại Diệp ức vạn sinh linh."
"Chỉ có Đại Diệp giang sơn nhuốm máu, sơn hà xã tắc sụp đổ, mới có thể xóa đi vết nhơ này trong lòng chúng ta!"
"Giết g·iết g·iết!"
"Ta chính là Đại Triệu tam phẩm võ tướng, người nào đến cùng ta đánh một trận?"
"Ta chính là Đại Diệp lại bộ thượng thư Ngô Thất, người nào đến cùng ta nhất chiến. . ."
"Ta chính là. . ."
Sau khi Triệu Vương chính tay xuất thủ cứu lão nguyên soái, vô số văn võ bá cảm giác khuất nhục cùng cực giờ phút này bạo phát ra lửa giận ngập trời.
Từng đạo từng đạo khí tức mạnh yếu không ngoại lệ đồng thời xông ra trước Huyền Hoàng thành.
Ai nấy đều ghiến răng nghiến lợi, giận dữ đến muón rách ra cả mí mắt nhìn Đại Diệp tinh nhuệ binh sĩ đang bao vây lấy Huyền Hoàng thành.
Từng đạo từng đạo tiếng rống giận dữ, chấn động thiên địa.
"Giết g·iết g·iết!"
Trong thành hơn 150 ngàn binh sĩ cũng bị kích phát nhiệt huyết, ánh mắt đỏ chót gầm rú lên liên tục.
Kinh thiên sát ý của tất cả mọi người trong huyền hoàng thành phóng lên tận trời tạo thành một cái lôi vân.
"Đại Triệu văn võ binh sĩ ngược lại là có cốt khí."
Lão giả đến từ Đại Chu hoàng triều thấy cũng là không khỏi âm thầm nhẹ gật đầu.
Toàn bộ vương triều ai nấy đều có cốt khí như vậy rất hiếm thấy.
Nhất là tại thế cục chắc chắn phải c·hết mà văn võ cả triều vẫn còn dám đi ra chiến đấu khi thấy bệ hạ của bọn hắn phải ra tay với một tên sâu kiến dưới kim đan thì càng là hiếm thấy.
Bất quá lão giả vẫn có chút kiên kỵ nhìn về phía kiệu rồng xa xa phía trên tầng mây.
Thân là Nguyên anh sơ kỳ võ giả lâu năm, hắn trải qua vô số trận chiến to nhỏ, trực giác mách bảo hắn những người bên phía kiệu rồng đó không đơn giản.
Vị nam tử đeo mặt nạ kia hắn liếc cái cũng phát hiện ra là tu vi kim đan hậu kỳ, hắn có thể tiện tay trấn áp.
Nhưng vị đầu đội ngọc quan, tướng mạo vương giả đứng kế bên lại khiến hắn cảm giác không thoải mái, giống như một tôn cự thú ẩn hình ở nhân gian, nhưng khi dùng thần hồn tra xét thì cũng chỉ là tu vi kim đan trung kỳ mà thôi. (ý nói tới Võ Minh Chiếu, phân thân của Huyết U.)
Lão giả ẩm bẩm nói: "người này lại có thể để cho lão phu cảm giác tim đập nhanh, chẳng lẽ lại là thiên chi kiêu tử hay sao, có thể vượt cấp chiến đấu?"
Hắn lại nhìn một cái về phía đại diệp trấn đông doanh binh sĩ, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Vô luận là Nghiêm Tuấn, vẫn là mấy tên phó tướng khác, thậm chí là phổ thông tướng sĩ tất cả đều có thiên tư không tầm thường.
Nếu chỉ cần thêm chút bồi dưỡng, tương lai cho dù phổ thông tướng sĩ cũng nhất định sẽ đột phá được tới trúc cơ, người tài ba có thể đột phá kim đan.
Mà dạng thiên tài này Đại Diệp lại cho bọn hắn làm tướng sĩ.
Điều này quả thực là để hắn chấn kinh đồng thời hơi kiêng kị Đại Diệp hoàng đế.
Hắn cũng đã nghe danh đại diệp hoàng đế qua lời kể của Triệu Vương.
"Bất quá . . "
"Trận chiến này quả thật nếu Đại Diệp không có nguyên anh kỳ chiến lực tọa trấn thì không thoát khỏi vận mệnh bị hủy diệt."
Tuy kh·iếp sợ nội tình cùng sự thần bí của Đại Diệp, nhưng hắn cũng vẻn vẹn chỉ là chấn kinh mà thôi.
Trên mặt nổi chỉ có hắn tọa trấn ở đây.
Nhưng đối mặt với tin tức về sự thần bí của Đại Diệp, hắn đã bí mật dùng ngọc phù truyền tin cho thái tử, và thái tử đã trong bóng tối cử hai vị nguyên anh kỳ đạo hữu tới trợ trận.
Thậm chí vì bảo hiểm, thái tử đã cầu sư phụ hắn, một tôn Nguyên anh kỳ tối đỉnh bí mật tới trong vài ngày nữa.
Vị Nguyên anh kỳ tối đỉnh này sẽ đạp lâm Đại Diệp cương vực. hủy diệt đại diệp.
Thái tử đối với vị công chúa này không phải đơn thuần yêu thích, mà vì m·ưu đ·ồ một thứ trên người của vị công chúa này.
Để ổn định nàng, thái tử có thể không tiếc bất cứ giá nào loại trừ nhân tố không ổn định.
______
Cùng lúc đó.
Phía trên bầu trời, tất cả văn võ bá quan Đại Triệu đều đạp không mà đứng, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Đại Diệp q·uân đ·ội.
Ầm ầm — —
Từng đạo từng đạo khí tức mạnh mẽ phóng lên tận trời.
Kinh thiên sát ý, bao phủ thiên địa.
Trong mắt Đại Triệu văn võ bá quan đều ẩn chứa lửa giận ngập trời, hận không thể ăn tươi nuốt sống Đại Diệp binh sĩ.
Lấy này cho dù phải đối diện c·ái c·hết, bọn hắn cũng muốn cắn xuống huyết nhục của Đại Diệp q·uân đ·ội, đền nợ nước.
"Giết g·iết g·iết!"
Tiếng rống giận dữ vẫn vang vọng khắp huyền hoàng thành.
Bọn hắn chỉ đợi Triệu Vương ra lệnh một tiếng liền sẽ không tiếc sống c·hết mà lao lên g·iết địch, tử chiến không ngừng.
Nhìn thấy ánh mắt ác liệt của văn võ bá quan bên phía Đại Triệu, chư tướng Đại Diệp chỉ hờ hững nhìn, không chút biểu cảm.
Đại Triệu vương triều hôm nay, tất bị phá diệt.
"Lui ra."
Bất quá ngay thời khắc bầu không khí càng ngày càng ngưng trọng, khí tức sát phạt càng phát ra nồng đậm gần như muốn làm cho người ta không thở nổi thì giọng nói của Triệu Vương lại bình thản vang lên.
Sau đó hắn phi thân lên trước mặt tất cả văn võ bá quan, âm thanh lạnh lùng nói: "Có Trần đại nhân tại đây, các ngươi việc gì phải xông lên, đây không phải là yêu nước, mà là muốn tiêu hao nội tình của Đại Triệu chúng ta."
Giọng nói lạnh lùng cùng lời lẽ răn dạy của Triệu Vương khiến cho văn võ bá quan sững sờ, chiến ý ngập trời trong phút chốc tiêu tán.
"Bệ hạ, chúng thần. . ."
Một tên đại thần đi ra, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt nhìn thẳng hướng về phía Triệu Vương, vừa muốn mở miệng nói gì đó.
"Cút!"
Không đợi hắn nói xong, Triệu Vương chỉ lạnh lùng quát lên, thanh âm giận dữ mang theo uy thế đế vương trấn áp vị đại thần này.
Sắc mặt của vị đại thần cũng là trong nháy mắt tái nhợt.
"Vâng.. ."
Đại thần sắc mặt tái nhợt do bị khí thế trấn áp, thấy sắc mặt Triệu Vương càng ngày càng lạnh hơn, hắn liền sợ hãi vội vàng lui về phía huyền hoàng thành.
Văn võ bá quan còn lại đưa mắt nhìn nhau, cũng đồng thời vội vàng lui về sau.
Triệu Vương tu vi cao thâm cũng cảm nhận được sự phẫn nộ cùng biệt khuất của đám đại thần, nhưng hắn không nói gì.
Đại Triệu cấp cao chiến lực đ·ã c·hết gần hết, hắn không muốn các vị thần tử của hắn lại vô ích ngã xuống.