Chương 114: Nghiêm Tuấn vượt cấp chiến đấu!
"Lão nguyên soái."
Ánh mắt Triệu Vương ngưng trọng nhìn về phía lão nguyên soái trước mặt, trầm giọng nói: "Nếu như Trương Lộc chiến bại thì làm phiền lão nguyên soái xuất thủ cứu hắn."
Giọng nói của Triệu Vương mang theo một vẻ thê lương tiêu điều cùng bất đắc dĩ.
Trong khoản thời gian này Đại Triệu cùng Đại Diệp liên tiếp giao chiến, nội tình gần như hao hết.
Nếu như là trước kia thì Trúc cơ kỳ võ giả c·hết cũng liền c·hết.
Coi như Trương Lộc chính là Đại Triệu binh bộ thượng thư võ quan cũng không đến mức để Triệu Vương phải xin nhờ người khác ra tay cứu giúp hắn.
Nhưng bây giờ...
Đại Triệu cường giả không còn nhiều lắm.
Nếu không có kim đan kỳ chiến lực thì Trúc Cơ kỳ đã là trụ cột vững vàng.
Nếu là vẫn lạc một tên trúc cơ kỳ võ giả sẽ là tổn thất lớn đối với Đại Triệu.
Biết đâu vài năm nữa trúc cơ kỳ võ giả lại may mắn đột phá đến Kim Đan thì sao?
"Được."
Lão nguyên soái nghe vậy thì lập tức gật đầu đáp ứng.
Cũng chính là ở thời điểm này mọi người chợt nghe thấy một tiếng thét to trên bầu trời.
Tại thời khắc Trương Lộc vung mũi thương đâm tới thì đột ngột sát ý trong mắt của Nghiêm Tuấn tăng vọt, khí tức khủng bố bộc phát ra.
Trường đao trong tay vung lên, quát to một tiếng: "Chém!"
Một đao cực tốc vung ra.
Trong chốc lát đao quang chợt hiện, một đạo đao khí dài vạn trượng chém tới phía Trương Lộc.
" Oanh!~Oanh!~Oanh~ "
Bầu trời rung lên nhiều t·iếng n·ổ lớn, từng tầng không gian trở nên bạo liệt.
Giờ khắc này, mọi người chỉ kinh hãi nhìn đến vô số hư ảnh của mũi thương đã bị một đao cực tốc xé nát.
"Không tốt."
Lão nguyên soái khi thấy cảnh này lập tức đồng tử của hắn đột nhiên co rụt lại, sau đó bước ra một bước, Kim Đan trung kỳ khí tức bạo phát, dự định cứu ra Trương Lộc thoát khỏi trước khi đao quang đó chém tới Trương Lộc.
" phốc phốc "
Bất quác òn không đợi hắn kịp bay tới, Trương Lộc liền bị Nghiêm Tuấn một đao bêu đầu dưới ánh mắt hoảng sợ của Trương Lộc.
Huyết vẩy khắp bầu trời.
Thân thể không đầu lập tức rơi xuống từ trong hư không.
"Ngươi..."
Lão nguyên soái một bước đạp đến nhưng vẫn là đã chậm một bước, chỉ kịp ôm lấy t·hi t·hể không đầu của Trương Lộc, vừa sợ vừa giận, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Kim Đan trung kỳ."
Mà người thần bí đeo mặt nạ đứng cạnh Võ Minh Chiếu lại nhếch miệng, thú vị nói: "Cái này còn có chút ý tứ, không nghĩ ra Đại Triệu vẫn còn một ít tôm tép chưa c·hết."
Bất quá sau khi nhìn kỹ lại thì người thần bí chợt lắc đầu.
Hắn phát hiện khí tức của lão giả tràn đầy mùi tử khí xen lẫn một ít sinh cơ, hiển nhiên là tuổi thọ sắp tận.
Nhất thời, liền đã mất đi hứng thú chiến đấu.
Võ Minh Chiếu cũng truyền âm cho Nghiêm Tuấn, ngay sau đó Nghiêm Tuấn quay đầu cười lạnh một tiếng: "Liền thọ nguyên sắp hao hết người đều lên chiến trường, chẳng lẽ Đại Triệu không có ai sao?"
Lời khiêu khích của Nghiêm Tuấn khiến ánh mắt của lão nguyên soái càng băng lãnh hơn, thanh âm mang vẻ sát ý nói: "Lão phu mặc dù sắp c·hết nhưng muốn chém sâu kiến dưới kim đan cũng đơn giản thôi."
Oanh — —
Dứt lời.
Một đạo khí tức kim Đan kỳ từ lão nguyên soái phát tán ra bên ngoài, uy áp kinh khủng áp bách tới về phía Nghiêm Tuấn.
"Hừ!"
"Gần đất xa trời, thọ nguyên sắp hao hết lão già cũng dám muốn chém Nghiêm mỗ?"
Nghiêm Tuấn sắc mặt không đổi chút nào, lạnh giọng nói.
"Nói khoác mà không biết ngượng."
Lão nguyên soái nghe vậy hừ lạnh phản bác, sau đó trong mắt sát ý hiển hóa, bước ra một bước, một thương khí thế như cầu vồng đâm tới.
"Giết!"
Nghiêm Tuấn không chút biến sắc, cũng chém ra một đao bổ tới.
Lão nguyên soái nhìn thấy Nghiêm Tuấn đánh tới, ánh mắt đục ngầu cũng là hiện vẻ ngưng trọng, trong lòng không dám khinh thường, trường thương trong tay như kinh lôi đột nhiên biến chiêu, một thương quét ngang.
Ngay sau đó vô số thương ý như đạn bắn vung ra theo động tác quét ngang của lão nguyên soái.
Thương áp thiên địa!
Càng khiến người ta cảm thấy hoảng sợ là vô số thương ý khi gần tới trước mặt Nghiêm Tuấn thì liền hội tụ lại một chỗ, biến thành từng đầu Giao Long hư ảnh giương nanh múa vuốt, gào thét xông tới Nghiêm Tuấn.
Uy thế như vậy không thua gì Kim Đan sơ kỳ tu sĩ tuổi trẻ vung ra một kích toàn lực.
Tuy không đạt tới Kim Đan trung kỳ uy thế, nhưng với người tuổi già sức yếu như lão nguyên soái thì đây chính là vượt mức phát huy.
"Lão nguyên soái càng già càng dẻo dai, không thua năm đó."
Bất quá có vết xe đổ của binh bộ thượng thư, bầu không khí trở nên ngưng trọng rất nhiều, lần này không ai dám lại phát ngôn bừa bãi.
Chỉ tán dương lão nguyên soái vài câu sau đó văn võ bá quan liền ngậm miệng không nói, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía chiến trường.
"Loè loẹt."
Đối mặt với thương pháp của lão nguyên soái, Nghiêm Tuấn chẳng sợ chút nào.
Thân là nữa bước kim đan kỳ cảnh giới, lại thêm tu luyện huyền cấp võ kỹ, sức chiến đấu của hắn không thua gì một tôn kim đan sơ kỳ bình thường, mà lão già này thọ nguyên gần hết, sức chiến đấu trượt vô cùng, quan trọng nhất là khí huyết cùng pháp lực không thể duy trì lâu dài, phần thắng nắm chắc ở trong tay hắn.
Có khi dưới trận chiến này hắn lại có cảm ngộ đột phá kim đan bình cảnh há lại chẳng phải đẹp đôi.
Nghĩ vậy, trường đao trong tay của Nghiêm Tuấn như kinh lôi chém thẳng về phía trước mặt.
Một giây sau.
Một đạo đao ký dài vạn trượng lại lần nữa vạch phá bầu trời lao đến, trong nháy mắt chém nát hư ảnh giao long của lão nguyên soái, dư uy của nó cũng đánh tới về phía lão nguyên soái.
Thấy vậy lão nguyên soái vội vã khu động pháp lực tạo thành bình chướng đón đỡ,
" phốc "
Tuy thành công đón đỡ được dư uy một đao của Nghiêm Tuấn, nhưng cũng làm cho lão nguyên soái bị trọng thương, một ngụm máu tươi tự trong miệng phun ngược trở ra.
Không chỉ bị nội thương nghiêm trọng, tử khí trong người hắn càng ngày càng nồng đậm.
Thậm chí ngay cả thân hình giờ phút này đều có vẻ lung lay sắp ngã, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống.
Nhưng lão nguyên soái vẫn cầm thương đứng sững ở bầu trời, không chút nào có ý định lui lại.
Con ngươi đục ngầu toát ra một cỗ chiến ý ngập trời, không chút nào sợ hãi nguy cơ sinh tử.
"Cũng không tệ lắm."
Thấy cảnh này, trong lòng Nghiêm Tuấn lại có chút sững sờ,
Trong lòng cũng toát ra vẻ kính trọng đối với lão già này, dù sắp c·hết vẫn không lùi bước, là một người dũng cảm, nghị lực.
Bất quá, hắn cũng sẽ không lưu thủ.
"Giết!"
Lại lần nữa bước ra một bước, sát ý trong mắt Nghiêm Tuấn tăng vọt, lại là một đao cách không chém tới.
Vạn trượng đao khí lại ần nữa vạch phá bầu trời.
"Chiến!!!Chiến!! chiến."
Nhìn thấy nghiêm Tuấn tiếp tục tiến công, lão nguyên soái cũng nổi giận gầm lên một tiếng, cái lưng còng tại lúc này lại đứng thẳng tắp, vẻ mặt không hề sợ hãi, một bước g·iết ra.
Đầy trời thương ảnh lại hiện ra, ngàn vạn Giao Long hư ảnh hiển hóa nghênh đón vạn trượng đao khí.
" phốc phốc "
Hai ngụm tinh huyết lại lần nữa từ trong miệng lão nguyên soái phun ra.
Kết quả của lần v·a c·hạm này lại gần giống lần trước, lão nguyên soái lại lần nữa thụ trọng thương.
Khác biệt duy nhất chính là lần này lão nguyên soái không thể triệt để ngăn lại vạn trượng đao khí.