Chương 113: Chiến tranh mở màn!
Chương 113: Chiến tranh mở màn!
Huyền Hoàng thành.
Bên trong thành, hơn một trăm ngàn tinh nhuệ còn lại tất cả đều đứng sững ở chỗ cửa thành.
Thành trì lớn như vậy trong nháy mắt chật kín người.
Liếc nhìn lại, vô số Đại Triệu tướng sĩ đã bày binh bố trận bao phủ khắp Huyền hoàng thành, ánh mắt ai nấy đều nghiêm nghị, túc sát.
Lúc này trên đài cao, một tôn Kim Đan kỳ cường giả khoác chiến bào nghiêm túc nhìn về phía ngoài thành.
Người này tóc đã ngã sang màu hoa râm.
Thân hình gầy gò, mặt mũi già nua tràn đầy là nếp nhăn, khí tức bên trong thậm chí mang theo một tia tử khí, hiển nhiên tuổi thọ không còn nhiều.
Bất quá uy thế trên thân thể hắn phát tán ra lại phá lệ mạnh mẽ.
Trong mắt lóe lên phong mang, càng làm cho người biết rõ, ông lão này tuy đã cao tuổi nhưng nếu như ai có lá gan dám xem thường hắn, tất nhiên khi giao đấu sẽ gặp nhiều thua thiệt.
Hắn là vị Kim Đan tướng sĩ cuối cùng của Đại Triệu, là lão nguyên soái đã về hưu từ lâu, nhưng khi nghe nói nước sắp mất nhà sắp tan, lại cầm lại v·ũ k·hí cùng chiến bào một lần nữa xuất hiện để bảo vệ đất nước.
Trên tường thành.
Đại Triệu văn võ bá quan đều có mặt đông đủ ở đây, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ ngưng trọng khi nhìn về phía bên ngoài thành, thấy được đại quân của Đại Diệp vương triều.
Mà Triệu Vương giờ phút này cũng đã xuất hiện ở trên tường thành.
Bất quá hắn lúc này lại cúi đầu trước một lão giả bạch phát đồng nhan trước mặt, cung kính nói: "Trần đại nhân, trận chiến này xin nhờ."
Nhìn thấy một quốc vương đứng đầu nước cũng cúi đàu cung kính với lão giả này, có thể nghĩ lão giả này khủng bố tới mức nào.
"Ừm."
Lão giả được gọi tên là Trần đại nhân chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không có cự tuyệt cái cúi đầu này của Triệu Vương.
Nếu là cự tuyệt thì hôm nay hắn cũng không xuất hiện ở đây.
Dù sao Đại Triệu ở trong mắt hắn mặc dù như con kiến hôi, nhưng Triệu Vương tên này lại sinh được một cô con gái tốt.
Con gái của Triệu Vương là người mang Cực Âm chi thể Triệu Hoàng Ly, Đại Chu hoàng triều thái tử phi.
Ở Đại Chu thì cho dù là hắn cũng không đủ địa vị để có thể nhìn thấy Triệu Hoàng Ly, mặc dù chưa từng thấy qua nhưng cũng nghe được kỳ danh.
Thiên phú dị bẩm, có phần bị thái tử sủng ái.
Tuổi chưa qua 20 xuân xanh liền đột phá Kim Đan kỳ, không ra trăm năm tất thành Siêu Phàm giả bước thứ hai, Thần Thông kỳ, trở thành đỉnh chuỗi kim tự tháp ở Hoàng Triều thế lực,
Cho nên khi thấy Triệu Hoàng Ly có thiên phú và địa vị khủng bố như vậy, lão giả tuy không muốn ra tay nhưng hắn cũng không muốn bởi vì hôm nay không muốn xuất thủ tương trợ Đại Triệu liền bị thái tử phi ghi hận.
Dù sao thái tử phái hắn đến Đại Triệu tọa trấn cũng là để âm thầm bảo hộ nhạc phụ, cũng là phụ thân của thái tử phi.
"Tạ Triệu đại nhân."
Nhìn đến Triệu đại nhân gật đầu, nhất thời Triệu Vương thở dài một hơi, trong lòng hơi ổn định lại cảm xúc. âm thầm lẩm bẩm nói: Hiện tại, chỉ cần chống đến khi thái tử phái thêm cường giả đến trợ trận thì ta liền có thể giữ vững Đại Triệu giang sơn xã tắc.
Bằng vào nội tình hiện tại của Đại Triệu không thể thủ được đất nước, nói gì tới việc trả thù Đại Diệp.
Nhưng nếu tăng thêm một tôn Nguyên Anh kỳ giúp đỡ, Triệu Vương có đầy đủ tự tin kéo dài tới khi người của thái tử tới.
Thậm chí. . .
Nếu như tôn Nguyên Anh kỳ cường giả này nguyện ý xuất thủ trấn sát tất cả người ngoài thành thì không cần đợi người của Đại Chu thái tử tới.
Dù sao thì Đại Diệp vương triều không có Nguyên Anh kỳ cường giả trấn thủ.
"Tùng..tùng..tùng..."
Ngay lúc Triệu Vương nghĩ rằng nguy cơ lần này cơ bản đã được giải quyết rồi thì đột ngột một đạo tiếng trống trận vang lên, để ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng tụ, vội vàng nhìn về phía ngoài Huyền Hoàng thành.
~Tù.tu...tu!
Ngay lúc ánh mắt của Triệu Vương nhìn tới thì một đạo tiếng kèn kéo dài cũng vang theo.
Ầm ầm — —
"Tới."
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đứng trên thành đều biến sắc mặt, ánh mắt ngưng tụ nhìn về phía thanh âm phát ra.
Giờ phút này lão nguyên soái Kim Đan trung kỳ cuối cùng của Đại Triệu cũng kéo lê thân thể già nua đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía ngoài thành.
"Lão nguyên soái."
Nhìn thấy thân ảnh của lão giả, Triệu VUơng cũng là lộ nở một nụ cười khổ, chắp tay nói: "Một trận chiến này phải nhờ ngươi rồi."
"Ha ha."
Lão tướng nhìn sắc mặt trầm trọng của bệ hạ, nhất thời cười ha ha một tiếng, cao giọng nói: "Bệ hạ không cần như thế, lão phu mặc dù gần đất xa trời, nhưng cũng là bệ hạ thần tử."
"Bây giờ."
"Chính là lúc Đại Triệu vương triều gặp nguy nan, sơn hà sụp đổ."
"Lão phu thân là bệ hạ thần tử, đã từng cùng bệ hạ vào sinh ra tử, tuy ta đã về hưu từ lâu, nhưng thân là Đại Triệu con dân, há có thể không xuất một phần lực lượng nhỏ bé để bảo vệ đất nước."
Nghe lão nguyên soái nói vậy, vô số thần tử trọng thần đều kính úy nhìn về phía lão nguyên soái, bọn họ thật sự khâm phục một người vì dân vì nước như vậy.
"Ha ha."
"Là trẫm nhiều lời."
Mà Triệu Vương nhìn thấy lão tướng vẫn hào sảng phóng khoáng y hệt năm đó, cũng là cười ha ha một tiếng.
Mù mịt trong lòng cũng chậm rãi tiêu tán.
Oanh — —
Bất quá, ngay tại lúc này một đạo khí tức mạnh mẽ đột nhiên bạo phát từ phí trên bầu trời phía trên bạo phát, uy áp đè ép tới Huyền Hoàng thành.
Một đạo thân ảnh tay cầm trường đao, từ trên bầu trời đạp không mà tới, ánh mắt hờ hững nhìn chăm chú về phía đám người đứng trên huyền hoàng thành.
Đao quang lấp lóe, mà trường đao thì trực tiếp chỉ tới về phía huyền hoàn thành, ngữ khí lạnh lẽo: 'Ta gọi là Nghiêm Tuấn, tướng quân Trấn Đông doanh, người nào của Đại Triệu vương triều dám đánh với ta một trận?"
Nghiêm Tuấn một người một đao, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám người đại triệu, khí tức nữa bước kim đan ầm vang bạo phát.
"Nghiêm Tuấn?"
"Đó là chủ tướng của Trấn Đông doanh.
"Nghe nói tướng này bất quá trúc cơ đỉnh phong lại trong hai mươi năm trước chảm c·hết năm vị tướng quân của Đại Triệu chúng ta, đao đạo trong tay hắn rất mạnh, hôm nay gặp mặt quả thật là đáng sợ a.'
Nhìn thấy Nghiêm Tuấn khí tức vô cùng áp bách, Đại Triệu văn võ đều biến sắc mặt.
Danh tiếng của Nghiêm Tuấn trước đó chính là dựa vào một người đồng thời chém ngược năm vị đồng cấp tu vi, hai mươi năm trước hắn chính là vang vọng danh tiếng khắp Đại Triệu.
"Các ngươi.. . .."
Nhìn thấy hơn năm phút vẫn chưa có ai xuất hiện, trong mắt của Nghiêm Tuấn hàn quang lấp lóe, lại là quát lạnh một tiếng: "Ai dám cùng ta đánh một trận?"
"Địch tướng đừng cuồng."
Nghe Nghiêm Tuấn nói vậy ngay lập tức một người đàn ông trung niên nộ quát một tiếng liền đi ra khỏi hàng, từng bước một đạp lên bầu trời.
Oanh — —
Đồng dạng khí tức nữa bước kim đan từ trên thân thể của người đàn ông trung niên này phát tán ra đối chọi gay gắt với khí cơ của Nghiêm Tuấn.
"Ta chính là Đại Triệu binh bộ thượng thư Trương Lộc."
"Giết!"
Trương Lộc lạnh lùng nhìn Nghiêm Tuấn, mũi thương trong tay hiển hóa, không có nửa câu nói nhảm đâm ra một thương cực tốc.
Trong chốc lát, thương quang lấp lóe, thương khí tung hoành bầu trời, thương ý tràn ngập giống như một tôn chiến thần hạ phàm, mắt lạnh nhìn về phía Nghiêm Tuấn.
"Không hổ là Trương đại nhân.'
"Thương ý mạnh mẽ như thế, không hổ là binh bộ thượng thư."
"Lấy Thương ý của Trương Lộc cùng với tu vi đồng dạng là nữa bước kim đan cũng là đủ để cùng Nghiêm Tuấn đánh một trận chiến sinh tử.
"Ha ha ha."
"Trương đại nhân, nhanh chóng chém tên này."
Trên tường thành vô số quyền quý nhìn thấy thương ý của Trương Lộc, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Bất quá sắc mặt của lão nguyên soái cùng với Triệu Vương cũng không lộ vẻ vui vẻ, ngược lại lộ ra vẻ ngưng trọng.