Chương 112: Đến Huyền Hoàng thành.
"Người tới."
Trầm ngâm rất lâu, Triệu Vương làm ra lựa chọn trước ánh mắt mong đợi của văn võ bá quan.
"Truyền trẫm khẩu dụ. . ."
"Để Hình Bộ Thượng Thư đi tới Đại Chu hoàng triều yết kiến Chu Hoàng, mời Chu Hoàng tương trợ, còn Hộ bộ thượng thư mau chóng đi tới Ngũ Vân Sơn mời Hỏa Dung chân nhân xuất quan đến hoàng cung cùng trẫm thương thảo đại sự."
Ngay sau khi Triệu Vương ra lệnh thì Hình bộ thượng thư cùng hộ bộ thượng thư lĩnh mệnh lập tức hóa thành tàn ảnh bay ra khỏi đại điện.
Nhìn thấy tình cảnh này, rất nhiều văn võ trong lòng thở dài một hơi.
Đại Chu hoàng triều cương thổ mấy chục ngàn cây số, dưới trướng chưởng quản hơn hai mươi vương triều, Kim Đan võ giả ở Đại Chu hoàng triều chỉ là một phương cường giả mà thôi, còn thực lực để xem như đứng đầu hoàng triều ít nhất phải là Nguyên Anh kỳ võ giả.
Còn thực lực để tung hoành Hoàng triều cấp thế lực cần có cảnh giới đi tới bước thứ hai, Thần Thông kỳ võ giả.
Chỉ cần Đại Chu hoàng triều nguyện ý xuất thủ thì Đại Diệp không đáng để lo.
Đến mức tương lai Đại Triệu có bị thôn tính hay đồng hóa hay không cũng là chuyện của tương lai, trước mắt là phải tiêu diệt được Đại Diệp vương triều báo lại mối thù diệt quốc.
"Báo!"
Bất quá ngay tại thời điểm mọi người thở phào một hơi thì một tiếng thét to từ ngoài đại điện vang vọng vào,
Hộ bộ thượng thư đột nhiên một mặt khó coi về tới triều đường, trong ngôn ngữ ẩn chứa vẻ tức giận, bẩm báo nói:
"Khởi bẩm bệ hạ, ta tới Ngũ Vân Sơn đạo quán thì phát hiện Hỏa Dung chân nhân không biết tung tích, thuộc hạ hỏi thăm không ít các vị trưởng lão Ngũ Vân Sơn, bọn họ đều là nói đã có thời gian rất lâu chưa từng nhìn thấy Hỏa Dung chân nhân."
Nghe vậy ngay lập tức Triệu Vương ánh mắt phun lửa, giận dữ mắng: "Hỏa Dung lão thất phu này dám tránh mặt trẫm!!!"
Trong triều văn võ sau khi nghe tin tứ này xong thì ánh mắt lộ vẻ cổ quái.
Ngũ Vân Sơn đạo chủ Hỏa Dung chân nhân thường xuyên ở núi tu hành, rất ít văn võ bá quan trong triều có thể tiếp xúc hắn.
Nhưng bọn hắn biết vị Hỏa Dung chân nhân này cực kỳ mạnh.
Thậm chí mạnh hơn cả Triệu Vương, tu vi hẳn là Kim Đan đỉnh phong.
"Phí Dương."
Sắc mặt Triệu Vương lập tức biến âm trầm, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía thừa tướng Phí Dương, lạnh giọng nói:
"Ngươi đi Chu quốc đi."
Hỏa Dung chân nhân là Kim Đan kỳ đỉnh phong, cũng là con bài chủ chốt của Triệu thị hằng năm đều đưa người có thiên phú tốt trong vương triều cống lên Ngũ Vân sơn để giao hảo với Hỏa Dug chân nhân, nhưng nay lại không rõ tung tích, hiển nhiên cố ý tránh mặt hắn.
Tu vi của Phí Dương chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ.
Mà Đại Chu lãnh thổ vắt ngang qua hai mươi vương triều, thập phần rộng lớn, tu vi trúc cơ kỳ nếu toàn lực phi hành ít nhất cần bảy ngày mới có thể tới.
Nhưng hắn hiện tại không còn lựa chọn khác.
"Vâng bệ hạ."
Phí Dương nghe vậy sắc mặt nghiêm một chút, cũng hiểu biết việc này là việc hệ trọng, lúc này lĩnh mệnh mà đi.
Vừa ra triều đường, thân ảnh hắn liền biến thành một đạo lưu quang lao đi.
"Bãi triều."
Nhìn thấy Phí Dương rời đi, sắc mặt Triệu Vương khó coi đứng dậy, phất tay áo rời đi.
"Cung tiễn bệ hạ."
Trong triều văn võ nhìn thấy vậy cũng liền vội vàng cung kính bái hạ.
______
Cùng lúc đó.
Phí Dương sau khi nhận lệnh liền không chút do dự nào mà toàn lực lao đi.
Có thể nói là, một khắc cũng không dám trì hoãn.
Trong vòng nữa giờ hắn liền chuẩn bị rời khỏi phạm vi lãnh thổ Triệu quốc, chuẩn bị tới quốc gia khác thuộc sự cai quản của Đại Chu.
"Hi vọng, có thể tới kịp. . ."
Đến biên quan, trong lòng Phí Dương vô cùng nặng nề, lặng lẽ thì thào một tiếng, sau đó thân ảnh hắn lao v·út lên bầu trời, liền sắp lao ra khỏi biên giới Triệu quốc.
Nhưng mà biến cố bất ngờ đột nhiên ập tới . . .
Oanh — —
Một giây sau, một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Phí Dương.
" phanh "
Trong nháy mắt, một đạo thân ảnh nhuốm máu rơi thẳng tắp xuống mặt đất, thân thể vỡ tan từng đoạn.
Người này đương nhiên đó là Phí Dương.
Tuy thân thể vỡ nứt ra từng đoạn nhưng đầu lâu vẫn còn nguyên vẹn, ngay cả biểu lộ trên khuôn mặt Phí Dương vẫn được giữ nguyên, đó là vẻ mặt bao hàm vẻ tuyệt vọng, sợ hãi.
C·hết không nhắm mắt . . .
Hôm sau.
Mặt trời treo cao.
Đại Triệu, Huyền Hoàng thành.
Ngoài thành, sát khí ngập trời.
vô số khí tứ kinh khủng sát phạt tràn ngập một phương thiên địa, dẫn tới mây đen vô tận che đậy bầu trời.
Thiên địa tối tăm, cuồng phong gào thét.
Nghiêm chỉnh là một bộ cảnh tượng giống như ngày tận thế.
Đại Diệp Trấn Đông doanh tinh nhuệ vào sáng sớm hôm nay đã tiếp cận huyền hoàng thành của Đại Triệu.
Phía trên bầu trời, một chi kiệu rồng lơ lửng trên bầu trời, mà linh vật kéo xe lại là hai chi giao long con non.
Xa phu cưỡi giao long kéo e lại chính là đại danh đỉnh đỉnh quốc sư Võ Minh Chiếu.
Mà đứng hai bên hắn chính là một vị trung niên nam tử dấu sau áo bồng đen không rõ khuôn mặt, mà hai người còn lại chính là Nghiêm Tuấn tướng quân, thủ lĩnh Trấn Đông Doanh và La Vấn, phó thành chủ ba thục thành đã đầu hàng Đại Diệp.
Ánh mắt ai nấy đều hiện vẻ túc sát, khí tức nghiêm nghị nhìn về phía Huyền Hoàng thành.
Sau lưng bọn họ thì là những võ tướng khí thế ngút trời, ngự khí mà đứng, hiển nhiên đều là trúc cơ kỳ võ giả, có thể mượn binh khí mà ngự không.
Dưới mặt đất thì hơn ba trăm nghìn binh sĩ từ võ giả luyện thể kỳ cho đến phàm nhân đều xếp hàng dài bao quanh Huyền Hoàng thành, và cả hai trăm nghìn binh sĩ Ba thục thành đã đầu hàng nữa tạo nên thiên la địa võng bao quanh, cho dù là một con ruồi cũng đừng hòng sống sót mà chạy trốn ra khỏi thành.
Một trận chiến này chủ lực không phải là bọn hắn, bọn hắn chỉ phụng lệnh bệ hạ trấn sát cá lọt lưới có ý định trốn khỏi Huyền Hoàng thành.
Nếu không có ai chạy trốn ra thì bọn hắn chỉ cần tọa trấn là đủ.
"Cũng không biết Đại Chu hoàng triều cường giả có xuất thủ trợ giúp Đại Triệu hay không ?!"
Ánh mắt La Vấn âm trầm nhìn về phía Huyền Hoàng thành, trầm giọng lầm bầm nói ra.
Hắn thân là phó thành chủ một đại thành lớn của Đại Triệu đương nhiên biết không ít bí tân về Đại Triệu vương thất.
Lời này để ánh mắt của Nghiêm Tuấn và vị thần bí áo bồng đen nam tử lộ ra vẻ nghiêm túc.
Đại Chu hoàng triều khủng bố vô cùng, Đại Diệp không thể là đối thủ trong thời điểm này.
"Hừ!"
Bất quá quốc sư Võ Minh Chiếu lại hừ lạnh một tiếng, hắn thân là phân thân của Huyết U đương nhiên xem thường một cái nho nhỏ hoàng triều.
Phải biết là huyết tộc cường giả xưng bá vô số thế giới, sự kiệt ngạo này đã thấm sâu vào linh hồn của mỗi huyết tộc thành viên, cho nên sau khi chuyển hóa thành Huyết tộc, Huyết U đều tự khắc xem thường đa số nhân tộc cường giả.
Trong mắt Võ Minh Chiếu lóe lên vẻ khinh bỉ, cười lạnh nói: "Đại Chu Hoàng Triều nếu như tới thì g·iết thôi, sợ gì?"
Không giống với những thuộc hạ khác của Diệp Hải, Huyết U vô luận là trước khi trở thành huyết tộc hay sau khi chuyển thành huyết tộc, trong tận sâu linh hồn của hắn đều là kiệt ngạo bất tuân.
Hắn có tư cách kiệt ngạo.
Cũng bởi vì hắn là phải biết trong trận chiến mà Diệp Hải đi lên Huyết Ma sơn, cho dù cận kề c·ái c·hết hắn vẫn không sợ Diệp Hải, sự ngông nghênh của hắn khiến Diệp Hải thưởng thức cho nên mới ban cho hắn sinh mệnh mới, trở thành kẻ bất tử.
"Ha ha."
Vị kim đan thần bí chậm rãi gật đầu, cười nói: "Quốc sư nói đúng là không sai, cho dù Đại Chu cường giả xuất thủ chúng ta cũng chẳng sợ hãi."
"Cho dù Chu Hoàng xuất hiện, lấy thủ đoạn của bệ hạ hẳn là có thể chống lại."
"Huống chi Triệu Vương phái tên sâu kiến kia đi tới cầu viện đã bị đã bị ta trấn sát, hẳn là trong lúc nhất thời Đại Chu sẽ không biết việc này."
Đại Chu tuy là con quái vật khổng lồ, nhưng không phải là không có đối thủ, nghe nói Hạ Châu có năm đại tông và ba đại hoàng triều, lẫn nhau kiềm chế, lẫn nhau cai quản Hạ Châu nghìn tỷ cây số lãnh thổ.
Ánh mắt của Đại Chu hẳn sẽ không tập chung vào một cái vương triều nho nhỏ.
Nếu không có tin tức truyền về thì hẳn rất lâu sau Đại Chu mới chú ý tới tình huống của Đại Triệu, nhưng lúc đó Đại Diệp đã nắm giữ thực lực chống lại Đại Chu.
Một trận chiến này.
Bọn hắn chỉ cần cẩn thận không cho tin tức truyền ra ngoại giới, còn lại thì không phải lo lắng về việc có tiêu diệt được Triệu quốc hay không.
"Vâng."
Tướng quân Trấn Đông doanh Nghiêm Tuấn nghe vậy cũng cười cười, trong mắt lóe qua một vệt tinh mang, chậm rãi nói: "Sau trận chiến này, Đại Chu hoàng triều cũng không còn đáng sợ nữa."
Lời này của Nghiêm Tuấn nếu để người khác nghe thì sẽ bị chê cười là ngu xuẩn, nhưng
Nhưng Võ Minh Chiếu bọn họ lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
______