Chương 109: Chiến Báo.
"Đại Diệp."
Sau khi nhận lấy sự khẳng định của thái giám, trong lòng Triệu Vương giận dữ không thôi, ánh mắt sát ý vô cùng.
Ầm ầm — —
Đế vương giận, thây nằm trăm vạn.
Phía trên hoàng thành, vô số mây đen bao phủ trên đỉnh đầu, Thương Lôi cuồn cuộn.
Toàn bộ Đại Triệu hoàng thành khi đối diện với cơn giận dữ của Triệu Vương đều tỏ ra nhỏ bé, vô số khí tức mạnh mẽ từ trên người Triệu Vương toát ra đè ép cả hoàng thành, vô số võ giả và bách tính con dân đều sợ hãi không thôi.
"Chẳng lẽ. . ."
Đám văn võ bá quan nhìn thấy Triệu Vương giận dữ, bản thân bọn họ lập tức hồi phục thần trí, nhíu mày suy đoán nói: "Việc này có thế lực khác nhúng tay?"
"Có khả năng, dù sao lai lịch của Diệp Hải cũng là mê vụ đến nay vẫn chưa tìm ra bí mật của hắn."
"Diệp Hải ngang nhiên xuất hiện ở Võ Nguyên quốc, sau khi trấn áp hoàng đế Võ Minh Chiếu cùng trấn sát hai tên lão tổ Võ thị thì lên ngôi cửu ngũ chí tôn, ngay cả chiến tướng của hắn-Huyết U cũng không rõ lai lịch, bọn hắn hẳn là từ thế lực khác tới muốn dựa vào vận triều pháp để đột phá Kim Đan kỳ, tiến bước Nguyên Anh kỳ."
"Đáng c·hết, tất nhiên là vậy, bằng không thì dựa vào Võ thị võ giả làm sao có thể chống lại tam quốc liên hợp?"
"Có khả năng là những năm này Võ thị một mực tại ẩn núp trong bóng tối tích súc lực lượng? Diệp Hải chính là một tên thiên kiêu của Võ thị âm thầm bồi dưỡng?"
Người này vừa dứt lời thì liền có đại thần lắc đầu.
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng."
"Những năm này chúng ta một mực đang giám thị Võ Nguyên quốc, nội tình của Võ thị chúng ta rõ như lòng bàn tay, tất nhiên không có khả năng để võ thị bọn hắn giấu giếm, trong bóng tối tích súc lực lượng."
"Việc này tuyệt đối là có thế lực khác muốn c·ướp đi khí vận của thập quốc để tu hành, hẳn là Diệp Hải chính là con cháu của thế lực lớn, khả năng là huyền cấp, thậm chí là địa cấp thế lực muốn lịch luyện, đến Võ thị soán ngôi đoạt quyền, sau đó chinh chiến thập quốc để c·ướp khí vận."
Sau khi suy đoán ra được điểm này, văn võ bá quan trong triều đều vô cùng giận dữ.
Mặc dù địch thủ có thể đến từ thế lực lớn hơn, nhưng trong mắt của đám văn võ đại thần đều lóe ra sát ý lạnh băng.
Bọn họ là văn võ đại thần của Đại Triệu, tu vi của bọn họ đều dựa vào khí vận của Đại Triệu.
Nếu Đại Triệu vong, bọn hắn sẽ bị khí vận phản phệ, tu vi mất hết.
Nhưng nếu đại triệu thắng, tu vi của bọn họ đều sẽ tăng lên nhanh chóng, đột phá thành nguyên anh kỳ lão tổ cũng không phải không thể nào.
Đại Triệu khí vận tấn thăng sắp đến, ngàn năm m·ưu đồ đã ấp ủ từ lâu, đừng nói là huyền cấp thế lực, coi như địa cấp thế lực cao cao tại thượng, bọn hắn cũng dám liều mạng nhe răng cắn xuống một miếng thịt trên người đối phương.
"Tra!"
Triệu Vương ngữ khí băng lãnh: "Cho trẫm tra đến tột cùng là nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm rốt cuộc là c·hết như thế nào, là vị nào của Đại Diệp xuất thủ."
Đại Triệu khí vận tấn thăng chính tình thế bắt buộc.
Bất luận là ai, chỉ cần là ngăn cản con đường của Đại Triệu thì dù liều c·hết cũng phải khiến địch nhân tổn thương.
-------------
Nữa ngày sau. . .
Trên triều đình có một trung niên nam tử đang quỳ gối trước đại điện, hắn chính là một tên phó tướng đào thoát được khỏi sự t·ruy s·át của Trấn Đông doanh.
Sau đó người này một năm một mười tường thuật lại tình hình trận chiến cho văn võ bá quan cùng Triệu Vương nghe.
"Cái gì?"
Hắn vừa dứt lời, đám văn võ bá quan của Đại Triệu mang theo vẻ mặt không dám tin kinh hô lên.
"Tứ trưởng lão Huyền Vũ Tông tu vi Kim Đan Trung kỳ cùng với hai mươi tên trúc cơ kỳ bảy tầng trở lên xông vào Trấn Đông Doanh đều bị quốc sư Võ Minh Chiếu của Đại Diệp trấn sát, sau đó hơn hai triệu binh sĩ Đại Diệp chúng ta cùng với nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm cùng chúng tướng quân đều bị oanh sát c·hết trước Trấn Đông doanh, chỉ còn mình ngươi còn sống trở về?"
"Kim Đan trung kỳ Tứ trưởng lão Huyền Vũ Tông cùng với Nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm đều bị Võ Minh Chiếu dùng hai ba chiêu trấn sát một cách đơn giản ?"
"Ngươi xác định Võ Minh Chiếu tu vi Kim Đan trung kỳ chứ không phải Kim Đan hậu kỳ hoặc Kim Đan đỉnh phong?"
"Hừ!"
Ngay thời khắc Đại Triệu văn võ bá quan chấn kinh, cũng là có người phát hiện không thích hợp, hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị hướng về người này quát hỏi: "Đã ngươi nói Võ Minh Chiếu có thể thuấn sát Kim Đan trung kỳ võ giả, thì một tên trúc cơ trung kỳ sâu kiến như ngươi lại có thể trốn về không chút tổn thương?"
Oanh — —
Lời vừa nói ra, người này chỉ cảm thấy có mấy đạo khí tức mạnh mẽ trong nháy mắt khóa chặt thân thể của hắn.
Nhất thời hắn không khỏi mồ hôi lạnh đầm đìa, hoảng hốt vội nói: "Tiểu nhân lúc ấy nhìn thấy Võ Minh Chiếu cùng Đại Diệp hoàng đế Diệp Hải xuất hiện thì tiểu nhân đã bỏ chạy trước...Còn những tin tức kia là do đồng liêu trước khi c·hết truyền lại chiến báo cho tiểu nhân, cho nên tiểu nhân mới biết."
Lời này ngược lại khiến văn võ bá quan miễn cưỡng tin ba phần.
Bất quá ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ nhìn về phía trung niên nam tử này, khinh thường cười lạnh liên tục.
"Bệ hạ."
Phí Dương lúc này đi ra, đầu tiên là ánh mắt khinh thường nhìn về phía trung niên nam tử, sau đó cung kính nói:
"Lý phó tướng hẳn là không nói láo, giấu diếm cái gì."
Nhìn thấy thừa tướng giúp mình nói chuyện, lý phó tướng vô cùng cảm kích nhìn Phí Dương.
Bất quá, Phí Dương lại là không thèm để ý tên phế vật này, tiếp tục nói:
"Võ Minh Chiếu trước đó là hoàng đế Võ Nguyên quốc, nhưng không biết hắn lại có chiến lực mạnh mẽ như thế, đích thật là làm cho người chấn kinh, bất quá người này ngược lại không phải là uy h·iếp lớn đối với Đại Triệu của chúng ta, dù người này chiến lực vô song thì cũng chỉ là Kim Đan trung kỳ mà thôi."
Nói đến đây, Phí Dương khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Quan trọng là Đại Diệp hoàng đế lại xuất hiện ở biên cảnh phía đông, hẳn là có ý đồ muốn t·ấn c·ông Đại Triệu của chúng ta, với lại Trấn Đông doanh binh sĩ hầu hết đều là võ giả, đây cũng là điều kinh khủng ."
Hơn ba trăm ngàn binh sĩ đều la võ giả, đây quả thật là khủng bố.
Không phải phàm nhân nào cũng có thể trở thành võ giả, võ giả cũng cần linh căn mới được.
Nếu võ giả dể dàng để đạt được thì người người đều là võ giả, không ai là phàm nhân nữa rồi.
Võ giả cần linh căn, tài nguyên, công pháp, thiếu một thứ cũng không được.
Ít nhất cần hạ phẩm linh căn mới có thể tu luyện. Thông thường hơn một ngàn phàm nhân cũng không có một tên hạ phẩm linh căn phàm nhân.
Hiển nhiên Trấn Đông doanh không thể có ba trăm ngàn binh sĩ có linh căn được, hiển nhiên Đại Diệp có bí mật.
Cho dù là Phí Dương thân là thừa tướng Đại Triệu, biết được một số bí tân của tu luyện giới nhưng sau khi nghe điều này cũng không khỏi trong lòng hoảng sợ.
Đồng thời, cũng càng thêm khiến hắn chắc chắn sau lưng Diệp Hải tất nhiên là có một phương thế lực lớn trong bóng tối tương trợ
Ba trăm ngàn võ giả, cho dù lấy tổng số võ giả ở thập quốc cộng lại cũng không đủ một phần mười.
Triệu Vương cũng suy nghĩ tới điều mà Phí Dương đang nghĩ, ánh mắt hơi co rút lại, sau đó sát ý nhìn lý phó tướng, hừ lạnh nói: "Ngươi cũng dám lâm trận bỏ trốn trong khi hơn hai triệu binh sĩ của trẫm đều ngã xuống nơi đất khách quê người?"
Một tiếng hừ lạnh của hoàng đế nhất thời dọa Lý phó tướng gần như xụi lơ trên mặt đất, ánh mắt hoảng sợ vô cùng.
"Cút xuống đi đồ phế vật không biết xấu hổ."
Nhìn thấy biểu hiện sợ sệt của Lý phó tướng, trong lòng Triệu Vương lửa giận sinh sôi, phẫn nộ quát.
Hắn cũng không xử tên phế vật này, dù sao hắn s·ợ c·hết nhưng cũng trung quân ái quốc, cũng chạy về báo tin cho hắn chứ không phải chạy trốn luôn.
"Tạ bệ hạ ân không g·iết."
Lý phó tướng vốn cho là mình c·hết chắc, nhưng sau khi nghe hoàng đế bảo cút, lúc này như được đại xá, vội vàng dập đầu tạ ơn, sợ hãi lui xuống.