Chương 110: Triệu Vương Không Cam Lòng!
Triệu Vương ánh mắt lạnh lẽo nhìn vô số quan văn võ, thấy tất cả bọn họ đều trầm mặc.
Ánh mắt Triệu Vương lạnh lùng, cả giận nói: "Một đám rác rưởi."
Phản ứng giận dữ của Triệu Vương nhất thời làm cho tất cả văn văn quan võ trên triều đều đem đầu cúi xuống thấp hơn.
Đối mặt loại sự tình này, liền xem như thừa tướng Phí Dương cũng chỉ đưa mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, ngậm miệng không nói.
"Hừ!"
Triệu Vương thấy thế, lại lần nữa hừ lạnh một tiếng, âm thanh lạnh lùng nói: "Trẫm mặc kệ sau lưng Đại Diệp là ai, cũng mặc kệ Trấn Đông Doanh mạnh bao nhiêu, ngàn năm m·ưu đ·ồ cho dù cho là sau lưng Đại Diệp là hoàng triều đi nữa thì trẫm cũng muốn phạt Diệp!"
"Vô luận là ai, chỉ cần ngăn cản Đại Triệu con đường thì kết cục chính là hứng chịu lửa giận của Đại Triệu ta!"
Ngay lúc Triệu Vương đang phẫn nộ như một đầu sư tử thì một tin dữ đột ngột truyền tới.
"Khởi bẩm bệ hạ, Trấn Đông doanh tinh nhuệ sau khi tiêu diệt hai triệu binh sĩ cùng g·iết c·hết Vũ Hạ Nghiêm thì vẫn chưa nghỉ ngơi, một đường xuất lĩnh binh sĩ xông vào Đại Triệu lãnh thổ.
"Đại Diệp chỉ trong vòng năm canh giờ liền tiêu diệt trấn hải quan, trấn vũ quan,.. một đường chém g·iết tiên sâu vào lãnh thổ, bây giờ chỉ còn cách chúng ta có ba ngàn dặm."
Ngay lúc văn võ bá quan đang im lặng nghe Triệu Vương chửi mắng, không gian yên tĩnh đến cả cây kim rơi cũng nghe tiếng thì một tên thám báo vội vàng chạy đến, hoảng sợ rống to.
Trong nháy mắt, phá vỡ yên tĩnh.
"Cái gì?"
Nghe vậy, hết thảy văn võ bá quan đều lộ ra vẻ kinh hãi, khuôn mặt trắng bệch.
Đại Diệp vậy mà trực tiếp g·iết tới?
"What the fuck!"
"Ba ngàn dặm, vậy mà chỉ có ba ngàn dặm, đây chẳng phải là nói rõ chỉ cần năm tiếng nữa là Đại Diệp binh sĩ sẽ binh phủ Đại Triệu hoàng thành hay sao?
"Cái này.. cái này.. cái này. . ."
"Ta triều hơn hai triệu binh sĩ tinh nhuệ tăng thêm huyền vũ tông tứ trưởng lão đám người còn không thể ngăn lại Đại Diệp, bây giờ lại có thể ngăn cản như thế nào?'
Trong lúc nhất thời, trong triều lòng người bàng hoàng.
Rất nhiều văn võ đại thần sau khi nghe chiến báo thì đều sợ hãi cùng cực.
Với Đại Diệp thì ngay từ ban đầu bọn hắn đã khinh thường.
Nhưng khi nghe nói Đại Triệu lại dựa vào năm trăm ngàn binh sĩ trấn đông doanh lại tiêu diệt nguyên soái Hạ Vũ Nghiêm của bọn họ mới khiến bọn họ kiêng kỵ sau lưng Đại Diệp có người chống lưng.
Nhưng sau khi nghe Võ Minh Chiếu một chiêu g·iết c·hết tứ trưởng lão Huyền Vũ tông vùng với Hạ Vũ Nghiêm mới khiến bọn hắn sợ hãi.
Không sai, là hoảng sợ.
Kim Đan kỳ võ giả rất khó đột phá, một trăm vị trúc cơ kỳ tột đỉnh chưa chắc có một vị có thể đột phá. Cho nên Kim Đan kỳ đã là cao chiến lực ở thập quốc, mỗi quốc chỉ có ba bốn vị kim đan kỳ võ giả đã gọi là hoàng cấp đỉnh phong thế lực rồi. Những nước nhỏ hơn trong thập quốc thậm chí chỉ có một vị kim đan kỳ trấn quốc.
Cho nên khi nghe kim đan kỳ võ giả bị Đại Diệp quốc sư Võ Minh Chiếu tùy ý trấn sát mới khiến bọn hắn hoảng sợ đến vậy.
Bọn hắn, lại làm sao có thể không hoảng sợ.
"Im miệng."
Phía trên hoàng vị, ánh mắt Triệu vương lạnh lùng liếc nhìn đám quan văn bá võ đang sợ hãi bàn tán, một cỗ nộ hỏa dâng lên trong lòng, lúc này giận quát một tiếng.
~Oanh!
Sau đó một đạo khí tức cường hãn từ trên thân thể Triệu Vương phát tán ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đại điện.
Đây là Kim Đan hậu kỳ khí tức.
"Chúng thần biết tội. . ."
Khi thấy ánh mắt sát ý của Triệu Vương, Đại Triệu quan văn võ lúc này mới hồi phục thần trí, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, hoảng hốt quỳ xuống.
"Hừ!"
"Một đám rác rưởi."
Nhìn thấy đám quan văn võ lại phế vật như vậy, trong lòng Triệu Vương tức giận sinh sôi, gằn giọng nói: "Đại Diệp còn chưa gi·iết tới, các ngươi thân là trong triều văn võ trọng thần, liền sợ hãi như thế, không chịu được như thế, quả nhiên là một đám phế vật giá áo túi cơm."
"Trẫm còn chưa có c·hết đây!!!"
"Đại Triệu của trẫm còn không có vong đây."
"Các ngươi. . . . "
"Chẳng lẽ thực sự cho rằng trẫm không địch lại Đại Diệp, Đại Triệu thật sự bất lực chống lại Đại Diệp hay sao?"
Triệu Vương phẫn nộ mắng chửi khiến văn võ bá quan trong triều chỉ biết đem đầu cúi xuống thấp hơn một chút.
"Phế vật."
Nhìn thấy tình cảnh này, Triệu Vương lại tức giận mắng một tiếng.
Chợt hít sâu một hơi, trong mắt hiện ra hàn ý, nhìn về phía binh bộ thượng thư.
Trầm giọng nói: "Binh bộ thượng thư."
"Thần tại."
Đại Triệu binh bộ thượng thư nghe vậy, lúc này run giọng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi vội vàng đi tới.
Chỉ sợ sau một giây thì bản thân mình liền sẽ đầu một nơi thân một nẻo, huyết vẩy triều đường dưới cơn nóng giận của bệ hạ.
"Ba Thục thành,Trì Xuyên thành còn có bao nhiêu tướng sĩ?"
"Thành trì, quận huyện khắp cả nước còn có bao nhiêu tướng sĩ? nếu triệu hồi trong kinh thì cần thời gian bao lâu?"
Triệu Vương ngữ khí băng lãnh, hướng hắn dò hỏi.
Nghe vậy, binh bộ thượng thư cũng là thở dài một hơi, vội vàng cung kính nói: "Bẩm bệ hạ, cả nước chỉ có hơn ba triệu quân sĩ, Lần đầu là đưa hơn năm trăm ngàn binh sĩ cùng với hai nước t·ấn c·ông biên giới Đại Diệp bị tướng quân Huyết U Đại Diệp đồ sát không còn một mống, sau đó khi đem quân tới trấn đông quan thì nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm đã đưa hai triệu binh sĩ ra chiến tuyến. . . "
"Mỗi cái quận huyện bây giờ đã không có bao nhiêu tướng sĩ."
"Tính toán đâu ra đấy, chỉ sợ chỉ có thể kiếm được một hai trăm nghìn binh sĩ."
"Mà Ba Thục thành cùng Trì Xuyên thành hẳn tổng cộng còn ba trăm ngàn binh sĩ, nếu toàn lực hồi kinh thì Không tới một ngày nhất định có thể hồi kinh."
Yên tĩnh nghe binh bộ thượng thư báo cáo, sắc mặt Triệu Vương trong nháy mắt trở nên khó coi, âm thanh lạnh lùng nói: "Nói cách khác, cả Đại Triệu đến hôm nay chỉ còn lại có chưa tới năm trăm ngàn binh sĩ có thể chiến đấu?"
"Vâng..."
Nhìn thấy sắc mặt bệ hạ ngày càng khó coi, binh bộ thượng thư vừa mới thở dài một hơi thì trong nháy mắt trong lòng chợt căng thẳng, thần sắc lại sợ hãi.
Cả tòa đại điện lớn như vậy lại một lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Thẳng đến hồi lâu về sau, Triệu Vương mới hồi phục tinh thần lại, tự giễu cười một tiếng: "Cả Đại Triệu cương thổ chỉ còn vẻn vẹn chưa tới năm trăm ngàn binh sĩ có thể chiến."
"A..."
"Từng có lúc tinh nhuệ dưới trướng của trẫm hơn ba triệu binh sĩ, người người dũng mãnh."
"Hiện tại, lại chỉ còn lại chưa tới năm trăm ngàn người."
"Ha ha ha."
Nói đến đây Triệu Vương đột nhiên ha ha phá lên cười.
Tiếng cười lớn chấn động toàn bộ hoàng cung, tiếng cười bi ai xen lẫn tâm thức không cam tâm.
Từng có lúc Đại Triệu binh sĩ tinh nhuệ vô số, cường giả tầng tầng lớp lớp, cường thịnh đến cực điểm.
Bây giờ, tinh nhuệ mười không còn một.
Hoàng thất lão tổ tất cả đều vẫn lạc bởi tuổi tác cao, Đại Triệu lớn như vậy trừ hắn là Kim Đan kỳ võ giả ra thì chỉ còn đại tổng quản thái giám là Kim Đan trung kỳ võ giả.
Hối hận a...
Hiện tại Triệu Vương hoàn toàn chính xác có chút hối hận.
Nếu sớm biết rõ có hôm nay, hắn coi như đợi thêm trăm năm nữa lại tìm cơ hội tấn thăng cũng không muốn xung đột với Đại Diệp như lúc này.
Bất quá, việc đã đến nước này.
Coi như hắn hối hận cũng không làm nên chuyện gì.
Bây giờ Đại Diệp và Đại Triệu đã như nước với lửa.
Chỉ có một phương hủy diệt mới có thể ngừng.
Sau khi cười xong thì ánh mắt Triệu Vương lóe lên vẻ không cam lòng.
Hắn không cam lòng Đại Triệu lại hủy diệt trong tay hắn, hắn không cam lòng m·ưu đ·ồ ngàn năm của Đại Triệu cuối cùng làm áo cưới cho Đại Diệp.