Chuơng 108: Triệu Vương phẫn nộ!
"Giết!"
Sau khi oanh sát Vũ Hạ Nghiêm, ánh mắt Võ Minh Chiếu túc sát nhìn về phía Đại Triệu tướng sĩ, khuôn mặt lãnh tĩnh lóe lên một cỗ sát phạt lạnh lẽo, khẽ quát: "Một người cũng không tha."
"Giết g·iết g·iết!"
"Đại Triệu sinh linh cho dù là một ngọn cỏ cũng không được phép mọc."
Sau khi Võ Minh Chiếu ra lệnh thì hơn ba trăm nghìn binh sĩ Trấn Đông doanh lúc này lại tiếp tục xông lên g·iết địch.
"A..."
Vô số tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Trấn Đông quan.
Rất nhiều tướng sĩ của Đại Triệu giờ phút này đều là hoảng sợ cùng cực, hoàn toàn không có ý niệm chống cự thân thể run rẩy hốt hoảng chạy trốn.
"Địch quân chạy đâu."
Bất quá còn không chờ bọn họ chạy ra bao xa, liền có vô số binh sĩ Trấn Đông doanh chạy về phía trước tiêu diệt từng người từng người một.
Đồng thời trên bầu trời lúc này..
"C·hết!"
Nghiêm Tuấn vung trường đao trong tay chém mạnh xuống, ngay tức khắc dưới ánh mắt hoảng sợ của Đại Triệu xạ kỵ tướng quân Đỗ Hoán, một đao bêu đầu.
Nghiêm Tuấn cười lạnh nói: "Đại Triệu tướng quân chỉ là hạng xoàng xĩnh thôi."
Cùng là Trúc Cơ đỉnh phong, mặc dù đánh nhau kịch liệt rất lâu, nhưng giờ phút này Nghiêm Tuấn lại là hoàn hảo không chút tổn hại.
Chỉ khí tức của hắn thoáng có chút hỗn loạn thôi, hiển nhiên đây là sức mạnh của huyền cấp công pháp, quả nhiên khiến hắn vô địch cùng giai.
"Giết!"
Sau khi g·iết c·hết Đỗ Hoán, hơi chút điều tức, sau đó Nghiêm Tuấn liền một bước lại lần nữa xông vào chiến trường chém g·iết địch quân còn lại.
______
Hai giờ sau. . .
Trấn Đông quan.
Bên ngoài quan lại chồng chất vô số t·hi t·hể, máu chảy thành sông.
Ròng rã chém g·iết hơn hai canh giờ mới ngừng lại được.
Hai triệu quân sĩ của Đại Triệu đều b·ị c·hém g·iết sạch sẽ.
"Tê!"
Nhìn thấy một màn sát lục khủng bố như thế này, Nghiêm Tuấn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, phấn chấn không thôi, đồng thời trong mắt, cũng hiện lên vẻ cuồng nhiệt cùng tràn đầy sùng kính khi nhìn thanh niên nam tử khoác long bào trước mặt.
"Bệ Hạ quả nhiên là lợi hại, không nghĩ tới ta Đại Diệp có thể lấy yếu thắng mạnh tiêu diệt quân địch có số lượng gấp bốn lần binh sĩ trấn đông doanh."
----
Đại Triệu vương triều.
Hoàng cung, trên triều đình.
Triệu Vương ngồi uy nghiêm hoàng vị, quanh thân đạo vận tràn ngập, ánh mắt thâm thúy, khí tức áp bách.
Hai bên hắn là văn võ bá quan đứng sừng sững.
"Chư khanh."
Ánh mắt Triệu Vương đảo qua văn võ, trầm giọng nói: "Đối với lần hợp tác này của Đại Triệu và Tống Nam quốc Huyền cấp tông môn Huyền Vũ tông các ngươi thấy Đại Diệp vương triều thế nào?"
Từ khi nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm dẫn quân hai phần ba binh lực trong nước cùng với trưởng lão của Tống Nam quốc dẫn binh xuôi đông, trong lòng Triệu Vương liên tục cảm giác bất an ập tới trong lòng.
Đại Triệu m·ưu đ·ồ đã vượt qua ngàn năm.
Những năm này, Đại Triệu một mực công phạt các vương triều xung quanh, nuốt chửng khí vận các triều.
Bây giờ chỉ kém việc tiêu diệt Đại Diệp vương triều thì liền có thể tấn thăng hoàng triều, trở thành huyền cấp thế lực.
Đại Diệp chính là bước cuối cùng, chỉ cần chiếm đoạt Đại Diệp thì Đại Triệu khí vận liền đủ để tấn thăng.
Các bậc đế vương đều tu luyện Vận Triều pháp, chỉ cần dân giàu nước mạnh thì sẽ có thể dùng khí vận để tu luyện, đột phá nguyên anh kỳ đơn giản.
Ở thập quốc thì người mạnh nhất chỉ có Nguyên Anh kỳ cường giả, đủ sức khuấy đảo thập quốc, một số vương triều mạnh mẽ như Tống Nam Quốc, Đại Thổ Miên quốc đều có Nguyên Anh kỳ cường giả, cũng một tông một môn huyền cấp thế lực duy nhất ở thập quốc, còn Triệu quốc. Nhưng họ không dám làm sằng bậy vì có Giám Sát Sứ tọa trấn ở thập quốc.
Bất kỳ nguyên anh kỳ chiến lực đều không được ra tay nếu muốn thôn tính các quốc gia hoàng cấp thế lực, đều phải phái nguyên anh kỳ trở xuống đi chinh chiến.
Cho nên Tống Nam Quốc Huyền Vũ tông vị lão tổ kia tuy đau đớn khi mất đi thiếu tông chủ cùng đại trưởng lão nhưng cũng không thể tự tay báo thù mà phải âm thầm kết minh với Đại Triệu để ra tay.
Giám Sát Sứ là một vị đại năng đã bước ra bước thứ hai, Luyện khí hóa thần cảnh- Thần Thông kỳ đại năng.
Giám Sát Sứ là một chức vụ của thế lực lớn nhất ở Hạ Châu, Thiên Phượng thánh địa, do các đệ tử của Thiên Phượng thánh địa đi ra cai quản trật tự của mỗi khu vực.
Tùy vào thực lực của từng khu vực mà đệ tử của Thiên Phượng thánh địa sẽ có thực lực khác nhau. Ngoài giữ vững trật tự còn có thu nhận tài nguyên của từng quốc gia cống nạp tới theo năm.
Tuy thập quốc chỉ là một khu vực nhỏ ở phía ngoài rìa của Hạ Châu nhưng cũng nằm trong địa phận của Hạ Châu, nên cũng thuộc sự cai quản của giá·m s·át sứ.
Hạ Châu có hơn mấy chục ngàn thế lực lớn nhỏ, quốc gia thì hơn mấy trăm ngàn quốc gia lớn nhỏ, mỗi một vị giá·m s·át sứ phải cai quản hơn một trăm quốc gia.
Hơn một ngày trước sau khi được tứ trưởng lão liên hệ hợp tác, chúng văn võ bá quan đều là cho rằng Đại Diệp bất quá là vật trong bàn tay thôi, tiện tay liền có thể lấy được.
Triệu Vương tự nhiên cũng cho rằng như vậy.
Nhưng từ khi có cảm giác bất an xuất hiện, Triệu Vương liền cam đoan mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Phải biết tu vi càng cao thì càng có được cảm ứng trên cõi u minh, hắn cảm giác bất an hiển nhiên là có chuyện trọng đại sẽ xảy ra.
"Khởi bẩm bệ hạ."
Sau khi Triệu Vương dứt lời thì thừa tướng Phí Dương liền đi ra, cung kính nói: "Thần cảm thấy chẳng có gì to tát, Đại Diệp Diệp Vương bất quá là một tên mãng phu nội tình nông cạn mà thôi, lợi dụng thủ đoạn hèn hạ khống chế Võ Minh Chiếu sau đó thôn nuốt Võ Nguyên vương triều rồi thành lập tân triều, thần nghĩ Đại Diệp không chịu nổi một kích."
Nói đến đây, Phí Dương dừng một chút, hào hứng nói: "Đại Triệu chúng ta hiển nhiên sẽ hủy diệt Đại Diệp, nuốt chửng Đại Diệp khí vận."
Nghe vậy, tất cả quan văn võ ào ào gật đầu, hiển nhiên là cực kỳ tán đồng với lời nói của Phí Dương.
"Có lẽ không được bao lâu bệ hạ liền có thể thu được tin tức nguyên soát Vũ Hạ Nghiêm đánh bại trấn đông quan, thẳng tiến đại quân xuôi đông đi vào Đại Diệp kinh thành, hát khúc ca khải hoàn."
Tuy lời nói của Phí Dương nghe rất hay, nhưng sắ mặt của Triệu Vương cũng không khá hơn là mấy, vẫn âm trầm.
Những lời phân tích của Phí Dương thì hắn lại có thể không biết, nhưng không biết tại sao trong lòng vẫn luôn bất an.
Bằng không, hắn cũng sẽ không hỏi lại với chúng văn võ bá quan về Đại Diệp.
"Báo!"
Ngay thời khắc Phí Dương muốn tiếp tục phân tích thì một thanh âm hốt hoảng đột nhiên truyền đến.
Ngay sau đó, chính là có một tên thái giám đang hấp tấp ngự không bay tới, sau đó tên thái giám này quỳ xuống, thân thể run rẩy, ngôn ngữ bi thiết nói: "Bệ hạ, hồn đăng của nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm đã tắt rồi. . ."
"Cái gì?"
Lời nói vừa thốt ra khiến mọi người lúc này quá sợ hãi.
Ầm ầm — —
Trên thân Triệu Vương càng là có một đạo khí tức cực kỳ kinh khủng ầm ầm bạo phát, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên thái giám, ngữ khí băng lãnh, gằng từng câu, nói: "Ngươi nói là nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm c·hết rồi?"
Bị khí tức áp bách, thân thể tên thái giám rung động càng dữ dội, hoảng sợ không thôi.
Run rẩy nói: "Bẩm bệ hạ. . . không chỉ mỗi hồn đăng của nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm, còn có các tướng quân khác."
Ngay sau khi thái giám vừa dứt lời thì trên mặt của quan văn quan võ đều lộ vẻ không dám tin, hoảng sợ vô cùng.
Đây chính là nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm a!
Tu vi Kim Đan trung kỳ, chiến tích trăm trận trăm thắng, từ một tên phàm nhân binh sĩ quèn chiến đấu hơn trăm năm đột phá Kim Đan, trở thành truyền kỳ trong q·uân đ·ội.
Bây giờ lại c·hết dưới tay Trấn Đông Doanh?!