Chương 107: Trấn Sát Hạ Vũ Nghiêm.
"Không hổ là huyền cấp công pháp a..."
Thấy cảnh này, trong lòng Nghiêm Tuấn vui sướng mỉm cười, cũng không có lại tiếp tục xuất thủ, mà đưa ánh mắt nhìn về phía bầu trời.
Thế trận của trận chiến này tuy nhiên đã sáng tỏ, nhưng vẫn nhất định tồn tại biến số.
Dù sao thì phàm nhân dù nhiều cũng không thể đánh bại một tên luyện thể kỳ đỉnh phong võ giả, nói gì tới trúc cơ kỳ cùng Kim Đan kỳ.
Chiến lực cao tầng mới là nhân tố quyết định thắng bại, bọn hắn chiến đấu chẳng qua chỉ là em bé chơi nhà chòi mà thôi.
Quốc sư Võ Minh Chiếu nhất chiến cùng nguyên soái Đại Triệu Hạ Vũ Nghiêm.
Nếu như Võ Minh Chiếu trấn sát Hạ Vũ Nghiêm thì một trận chiến này liền triệt để không có lo lắng.
Những binh sĩ Đại Triệu còn lại chẳng qua là ô hợp, một tát của kim đan kỳ cường giả thì liền c·hết đi mảng lớn.
Nếu như Hạ Vũ Nghiêm thắng thì trận chiến này mới có thể đánh tiếp.
______
Phía trên bầu trời lúc này. . .
Nguyên soái Hạ Vũ Nghiêm bộc phát ra uy thế vô song, khí tức kinh khủng bao phủ bầu trời, dẫn tới thiên lôi cuồn cuộn.
"Giết!"
Một chữ 'g·iết' từ trong miệng hắn thốt lên, Phương Thiên Họa Kích liền xuất hiện trên tay, lúc này Hạ Vũ Nghiêm bộc phát toàn lực xông tới quốc sư Võ Minh Chiếu.
" phanh phanh phanh "
Vô số tiếng v·a c·hạm vang vọng trên bầu trời, tạo ra từng mảng sóng xung kích khiến bình chướng không gian trong lúc mơ hồ hiện ra vô số vết nứt to nhỏ, giống như tùy thời không gian sẽ bị rạn nứt.
Kim Đan kỳ tuy chỉ là luyện tinh cảnh tam giai, nhưng không thể khinh thường.
(Luyện tinh cảnh là cảnh giới thứ nhất của võ đạo, phân làm luyện thể kỳ, trúc cơ kỳ, kim đan kỳ. )
"Hừ!"
Nhìn thấy Vũ Hạ Nghiêm đã tung toàn lực, khóe miệng Võ Minh Chiếu chỉ khinh thường hừ lạnh một tiếng, thần sắc không thay đổi.
Thậm chí, liền binh khí cũng không vận dụng, trực tiếp đấm ra một quyền đón lấy phương thiên họa kích của Hạ Vũ Nghiêm.
Ầm ầm — —
Một quyền ra, không gian phá toái.
Bầu trời trong khoảng cách ngàn dặm ầm ầm phá toái, hư không cương phong từ bên ngoài không gian vọt vào thiên địa, dư uy không ngừng.
"Cái gì?"
Cảm thụ được uy lực kinh khủng mà một quyền này tạo ra, sắc mặt Hạ Vũ Nghiêm chợt kinh biến, kinh hãi tới cực điểm.
Oanh — —
Uy lực của một quyền này vô cùng khủng bố, bao phủ thiên địa.
Giờ khắc này mọi người đang chém g·iết say xưa cũng không khỏi chợt ngừng lại, hoảng sợ ngẩng đầu.
" phốc phốc "
Ngay thời khắc Đại Triệu binh sĩ ngẩng đầu thì lại kinh hãi khi thấy nguyên soái của bọn hắn bị quốc sư Đại Diệp vương triều một quyền đánh bay ra hơn mấy ngàn mét, vô số máu tươi tự trong miệng hắn phun ra không ngừng nghỉ.
Hiển nhiên đã thụ trọng thương.
"Nguyên soái!"
"Ông trời ơi.. .."
"Điều đó không có khả năng..."
"Nguyên soái làm sao lại bại đơn giản như thế?"
"Tướng quân làm sao không thể tiếp được một quyền của quốc sư..."
Thấy cảnh này thì tất cả binh sĩ Triệu quốc đều hoảng sợ, vẻ mặt không dám tinh tưởng.
Chiến ý chiến đấu trong lòng mỗi người giờ khắc này giống như quả bóng bị xì hơi, thay vào đó là một cảm giác vô cùng sợ hãi ập tới.
Sĩ khí trong lòng cũng trong thời khắc này hóa thành hư không.
"What the f*** ."
Mà xạ kỵ tướng quân Đỗ Hoán đang chiến đấu với Nghiêm Tuấn khi thấy cảnh tượng chủ soái của hắn b·ị đ·ánh bay liền há hốc mồm, trợn mắt lên, vô cùng chấn kinh hét lên: "Cái này. . .cái này. . . cái này. . ."
Hắn vạn vạn không nghĩ tới Quốc sư Đại Diệp vương triều Võ Minh Chiếu lại có chiến lực cường hãn như vậy.
Võ Minh Chiếu trước đó là hoàng đế Võ nguyên quốc, ngồi trên vương vị an nhàn sung sướng nay lại có thể có chiến lực đánh thắng Hạ Vũ Nghiêm thân là nguyên soái thân kinh bách chiến, kinh lịch vào sinh ra tử vô số lần từ cõi c·hết trở về, mới đột phá được tới kim đan kỳ thế mà thua Võ Minh Chiếu.
Một bên khác.
Sau khi Hạ Vũ Nghiêm bị Võ Minh Chiếu tung một quyền đánh bay thì trạng thái của hắn vô cùng tệ, khí tức hỗn loạn, sắc mặt phá lệ trắng xám.
Lau đi v·ết m·áu trên khóe miệng, thần sắc Vũ Hạ Nghiêm hoảng sợ nhìn Võ Minh Chiếu đang dần đến gần hắn.
"Người này ta không thể địch lại."
Giờ khắc này rong lòng Hạ Vũ Nghiêm đã sợ mất mật, trong lòng dâng lên ý định rút lui, không muốn tái chiến.
"Đáng c·hết."
Hạ Vũ Nghiêm hít sâu một hơi, thầm mắng một tiếng, sau đó vô lực nhìn về phía binh sĩ của hắn.
Chỉ thấy tất cả Đại Triệu binh sĩ đều đã mất hết ý chí chiến đấu, mặc người chém g·iết.
Nhất thời Hạ Vũ Nghiêm lắc đầu cười khổ nói: "Đại Triệu binh sĩ theo ta hơn chục năm nay đã phế."
Cũng không hắn do đại triệu binh sĩ phế vật.
Chỉ vì Trấn Đông doanh toàn thể binh sĩ đều bước vào luyện thể kỳ võ giả, binh sĩ của hắn đa số là phàm nhân cho nên không thể đánh thắng được trấn đông doanh binh sĩ, chỉ trong nháy mắt giao chiến hơn hai giờ đồng hồ thì trấn đông doanh liền đơn giản chém g·iết hơn một triệu binh sĩ.
Bọn hắn vẫn tiếp tục chiến đấu cũng bởi vì hắn vẫn chưa thua cho nên mới có thể miễn cưỡng duy trì quân tâm.
Bây giờ hắn đã b·ị đ·ánh bại một cách thảm haki, sĩ khí tất nhiên không còn sót lại chút gì.
"Rút lui..."
Trong lòng mặc dù dù không cam lòng đến đâu, một trận chiến này cũng không cách nào lại tiếp tục, cho nên Vũ Hạ Nghiêm chỉ có thể ra lệnh rút quân.
Nói xong, thân hình đột nhiên nhanh lùi lại, ý đồ ngự không mà bỏ chạy.
"Muốn chạy?"
Thế mà ngay thời khắc thân hình của Hạ Vũ Nghiêm mới bay ra được hơn trăm mét thì quốc sư Võ Minh Chiếu chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó hân hình lóe lên, trong nháy mắt đến từ ngăn ở trước người Hạ Vũ Nghiêm.
Ánh mắt sát khí của Võ Minh Chiếu nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Nghiêm, ngữ khí băng lãnh: "Đại Diệp lãnh thổ là nơi mà ngươi muốn tới thì tới muốn đi liền có thể đi sao?"
"Ngươi muốn như nào?"
Ánh mắt Hạ Vũ Nghiêm khó coi nhìn Võ Minh Chiếu, vẻ mặt tái nhợt.
Liền xem như binh bại, nhưng hắn cũng không cho rằng Võ Minh Chiếu có thể lưu lại bản thân.
Bởi vì, hắn chính là Kim Đan kỳ cường giả.
Tuy không đánh lại được Võ Minh Chiếu, nhưng hắn toàn lực muốn bỏ trốn thì Võ Minh Chiếu cũng không làm gì được hắn.
"Lưu cái mạng lại rồi hẳn đi!"
Ánh mắt Võ Minh Chiếu khinh thường nhìn Hạ Vũ Nghiêm, sau đó cười lạnh một tiếng, quát.
Không có nói nhảm nữa câu, trực tiếp một lần nữa oanh ra một quyền.
Oanh — —
Uy thế khủng bố của một quyền này lại lần nữa bao phủ cả khoảng trời vung về phía đường rút lui của Vũ Hạ Nghiêm.
Khi thấy một quyền này lại có thể cách không thẳng tiến tới bản thân, sắc mặt của Hạ Vũ Nghiêm liền biến sắc, hoảng sợ nói: "Ngươi. . . ?"
Chưa kịp nói hết câu thì một quyền này đã xuyên thẳng qua vô số chướng ngại vật trong chớp mắt đánh tới sau lưng hắn, Vũ Hạ Nghiêm vội vàng vung quyền đỡ lấy quyền kình.
" phốc "
Một ngụm tinh huyết lại tiếp tục phun ra từ trong miệng Vũ Hạ Nghiêm.
Thân thể của Hạ Vũ Nghiêm lại lần nữa bị oanh lui, nội tạng đã bị quyền khí c·hấn t·hương, khí huyết công tâm, hiển nhiên bị nội thương rất nặng.
Không đợi Hạ Vũ Nghiêm kịp phản ứng, Một chữ "g·iết" lại lần nữa được vang lên từ trong miệng của Võ Minh Chiếu, đi kèm với một quyền cực tốc đánh tới trước mặt Vũ Hạ Nghiêm.
"Đáng c·hết."
Mắt thấy Võ Minh Chiếu đã quyết tâm muốn g·iết mình, sắc mặt của Vũ Hạ Nghiêm vô cùng âm trầm.
Lúc này Hạ Vũ Nghiêm đã quyết tâm liều c·hết phản kháng, thiêu đốt tinh huyết còn lại không nhiều trên cơ thể, bắt đầu liều mạng phản kích.
" phanh "
Quyền đối quyền, thân hình của Hạ Vũ Nghiêm lại một lần nữa b·ị đ·ánh bay, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, huyết sắc không còn.
" phanh "
Đệ ngũ quyền, hai tay của Hạ Vũ Nghiêm liền vô lực rủ xuống, hiển nhiên xương cốt trên cánh tay không chịu được áp lực đã bị chấn nát, khí tức càng ngày càng yếu, vẻ mặt vô cùng uể oải.
" phanh "
Đệ lục quyền vừa ra, ngũ tạng lục phủ của Vũ Hạ Nghiêm đã bị chấn nát, ngay cả kim đan cũng bị rạn nứt ra từng mảnh, sắc mặt đã hấp hối.
"Ngươi. . . ngươi sẽ phải hối hận...bệ hạ sẽ báo thù....cho...ta...."
Thân hình của Hạ Vũ Nghiêm đã bị vô số máu tươi bao quanh, hắn cật lực ngẩng đầu nhìn về phía Võ Minh Chiếu, ngữ khí suy yếu, đứt quãng nói: "Ta ở nơi chín suối. . . Ta chờ ngươi. . ....Chờ ngươi..."
Oanh — —
Không đợi Hạ Vũ Nghiêm nói hết câu, ánh mắt của Võ Minh Chiếu lóe lên vẻ hung tợn, lại vung ra một quyền cực tốc.
Thân thể Hạ Vũ Nghiêm không có pháp lực bảo hộ trong nháy mắt b·ị đ·ánh thành vô số mảnh vỡ, tiêu tán giữa thiên địa.