Chương 7: Bạn Gái Một Ngàn Năm Trước !?
" Thiếu gia, ngài còn thức sao ?"
Cộc cộc ! Cửa bị gõ vang.
" Chuyện gì ?"
" Điện thoại của ngươi, khi xảy ra chuyện ngươi cũng không có mang nó theo "
" Được, chờ"
Tiếp nhận điện thoại, đem Tần Uyên đuổi xuống lầu xong, hắn ngồi lên gường bắt đầu chơi đùa.
Thế giới mà hắn xuyên qua văn minh rất thấp kém, đừng nói đến điện thoại thông minh là đồ vật của thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, liền đồ vật thời kỳ hơi nước cũng không có, văn minh phát triển chủ yếu vẫn nằm ở sức mạnh siêu phàm.
" Hơn ngàn cuộc điện thoại "
Trần Vũ trợn to mắt, càng xem càng ngạc nhiên hơn.
" Gần ngàn cái tin nhắn "
Phần nhỏ tin nhắn cùng điện thoại là từ bạn bè cùng đồng học.
Phần nhiều là từ một người có tên Chu Tử Huyên, chỉ một mình nàng liền chiếm tám phần mười số lượng.
" Chu Tử Huyên à...bạn gái của ta một ngàn năm trước, à không hơn hai năm trước "
" Nàng kiên trì đến vậy sao ? "
Trần Vũ vừa lẩm bẩm vừa lật lại tin nhắn.
Tin nhắn gần nhất là hơn nửa giờ trước.
— —
14h : 38m
Chu Tử Huyên: " Tiểu Vũ, ngươi tỉnh lại rồi sao, nếu tỉnh rồi mau tiếp điện thoại của ta à "
Chu Tử Huyên: " Thật rất nhớ ngươi ヽ( T-T)ノ "
— —
12h : 10m
Chu Tử Huyên : " Thân ái, ta đang dùng cơm trưa. Hôm nay ta lười quá liền ăn thức ăn ngoài"
— —
10h : 13m
Chu Tử Huyên :" Tiết học hôm nay thật chán, ta đều muốn bỏ trốn ra ngoài "
— —
5h : 58m
Chu Tử Huyên : " Ô ô ô ~~ chào buổi sáng, thật rất muốn ngủ tiếp...nhưng không bỏ tiết được, Lưu lão sư thật sự rất ác độc (;ŏ﹏ŏ) sợ hãi a "
— —
...
...
Tin nhắn 30 ngày trước.
Chu Tử Huyên: " Oa, hôm nay hộ vệ của ngươi lại bắt đầu ngăn ta, nghe đâu Trần tổng để ta nếu có tâm thì vài tuần hãy đến một lần, nên chăm lo việc học "
— —
Tin nhắn 29 ngày trước.
Chu Tử Huyên : " Ha ha, A Hổ thật quá ngốc, bản cô nương tùy tiện lừa dối liền có thể dẫn dụ hắn đi ra (≧▽≦) "
— —
Tin nhăn 28 ngày trước ngày trước:
Chu Tử Huyên: " Hic, hôm nay ta không vào thăm ngươi được, Tần Uyên ca thật ngưu bức, tùy tiện liền nhìn thấu trò mèo của ta (*`ω´*) "
— —
2 tháng trước.
...
6 tháng trước.
...
1 năm trước.
Chu Tử Huyên: " Thân ái đã tròn một năm, sao ngươi vẫn chưa tỉnh..."
...
2 năm trước.
Chu Tử Huyên: " Tiểu Vũ ngươi không sao chứ ? Nếu rảnh mau trả lời ta "
Chu Tử Huyệt: " Tiểu Vũ ?"
Chu Tử Huyên " Mau đáp, đừng dọa ta"
...
"..." Trần Vũ lướt tin nhắn đến gãy cả tay, nhìn điện thoại thật lâu không nói nên lời.
" Nói đùa à..."
" Ta vào lúc đó hình như chỉ muốn cùng ngươi chơi đùa thôi mà "
"..."
" Ngươi nghiêm túc vậy để ta nên làm sao xử lí "
Trần Vũ càng nghĩ càng dở khóc dở cười, không tin được nàng lại nghiêm túc đến thế, cũng đủ kiên trì một ngày nhắn mấy chục tin.
" Còn mỗi ngày một cuộc điện thoại nữa..."
!?
Từ từ đã, gọi điện thoại...
" Đây là muốn nói nhảm với bản ghi âm giọng nói của ta à !? "
Càng nghĩ đến sâu xa, sắc mặt Trần Vũ lại càng thêm quái dị.
Không hợp lẽ thường.
Vậy là nàng thật sự thích ta chứ không phải chỉ vì tiền ??
" Chậm rãi nào...nhân sinh tam đại ảo giác có 'nàng ấy thích ta' đấy "
" Không thể phạm vào, không thể phạm vào " Trần Vũ một bên tự giễu, một bên tạm gác cảm xúc phức tạp qua chỗ khác.
"..."
Lại kiểm tra sơ qua tin nhắn của mấy người bạn cùng đồng học khác, chủ yếu vẫn là hỏi han, một số người không biết chuyện thì hỏi hắn vì sao không đến trường, không thấy liên lạc.
Ngừng lại một tí, hắn bấm vào danh bạ, do dự chần chờ vài giây, cuối vùng quyết định ấn vào.
Chưa đến một giây, điện thoại được tiếp với tốc độ ánh sáng.
" Tiểu Vũ !!! Ngươi thật tỉnh rồi !!! "
" Bịch ! Ầm !"
Trần Vũ bị âm thanh ngọt ngào mềm nhũng nhưng lại lớn như chiếc loa dọa nhảy một cái, vội đưa điện thoại ra xa.
" Bình tĩnh, ngươi bình tĩnh một chút "
" Mà vừa nãy âm thanh gì vậy ? " Trần Vũ cách điện thoại nửa mét dò hỏi, lúc nãy hắn vừa nghe một tiếng ' bịch ' to tướng.
" Không, không sao, ta vừa lật ngửa trong nhà vệ sinh "
" !? " Trần Vũ hơi giật mình, vội hỏi han. " Không sao chứ, mau xem có b·ị t·hương ở đâu không "
" Đừng lo, chuyện nhỏ, ướt tí thôi, hì hì "
Trần Vũ thông qua điện thoại đều có thể diễn tả ra cảnh một cô nàng khuôn mặt mơ hồ vừa le lưỡi vừa cười hì hì.
" Mà tiểu Vũ thật đó sao ?"
" Không giả được, ta, Trần Vũ, bạn trai ngươi còn sống nha " Trần Vũ không biết nói gì, tùy tiện trêu chọc nàng.
" Ta biết chứ, hôm nào ta chẳng đến xem ngươi, nếu không phải trưa nay bị Lưu lão sư bắt ở lại ta đã sớm đến thấy ngươi "
" Oa, ta không muốn nói trên đây, quá phiền phức, chúng ta ra ngoài gặp đi, ta muốn cùng ngươi đụng mặt trò chuyện "
" Mà không được, tiểu Vũ ngươi chỉ vừa tỉnh, không thích hợp ra ngoài vào lúc này "
" U ~~"
Trần Vũ nghe đối phương nói một tràng dài, khóe miệng hơi nhếch lên cười ra tiếng, trong đầu diễn tả sơ qua cảnh nàng buồn bực, chỉ bất quá hình ảnh của nàng trong trí nhớ đã khá mơ hồ, khó mà tả rõ.
" Ha ~"
" Tiểu Vũ ~~ ngươi cười cái gì ?"
" Không có "
" Nói dối "
" Thật "
" Nói dối "
" Ngươi không tin ta ?"
"....tin "
" Vậy đúng rồi " Trần Vũ cười cượt tuyên cáo thắng lợi, hắn không ý thức được bản thân mình chỉ vì chút chuyện này mà thấy vui vẻ, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
" Ta gửi địa chỉ cho ngươi, chúng ta gặp tại công viên gần trường ngươi " Trần Vũ lặp lại ý của nàng lúc nãy.
" Cái này à...sức khỏe của ngươi..." Đầu dây bên kia Chu Tử Huyên rất do dự.
" Quyết định vậy đi, lát nữa gặp "
Trần Vũ không cho nàng cơ hội nói nữa, quyết đoán cúp điện thoại.
...
...
Trong nhà vệ sinh của một ngôi trường Đại học, Chu Tử Huyên đưa điện thoại ra khỏi tai, phồng phồng hai má lên như một con cá nóc.
" A a, hôm nay là một ngày tốt đẹp, ta cũng tuyệt đẹp y vậy ~~~~~ " Cất thật kỹ điện thoại nàng vui vẻ hí hửng vừa ca hát ngâm nga vừa lao như bay khỏi nhà vệ sinh.
Nàng đi một mạch đến phòng của Lưu lão sư.
" Lưu lão sư, cho ta xin nghỉ tiết chiều nhé, yêu ngươi "
Nàng hét lớn xong liền chạy như ma đuổi.
"..." Lưu lão sư ngơ ngác vài giây, phản ứng lại nàng liền kêu lớn.
" Chu Tử Huyên ! "
Bất quá trễ rồi, nàng ta đã sớm chạy mất dép.
Chu Tử Huyên không hề lo lắng, ở trong lớp, thành tích của nàng tuyệt đối có thể xếp vào mười hạng đầu, nghỉ một buổi chỉ là chuyện nhỏ.
...
Trần Vũ tùy tiện tìm một bộ đồ thích hợp mặc vào, chủ yếu vẫn là thoải mái nhưng không để quá lôi thôi. Hắn bước xuống gara, nhìn một một hàng xe thể thao chỉ thấy vô vị, lúc trước hắn yêu thích bao nhiêu thì giờ thấy nhạt nhẽo bấy nhiêu.
" Đến " Lười lái xe, Trần Vũ đi về phía Tần Uyên vẫy tay, ra hiệu hắn đến, trực tiếp ngồi sau chiếc Toyota màu đen.
" Đi thôi "
" Được, thiếu gia "
Tần Uyên thấy hơi kỳ quái, bất quá không nói gì thêm.
Thiếu gia vừa xuất viện, để ta tự mình lái vẫn tốt hơn nhiều.
Trong đầu nghĩ vậy, Tần Uyên liền nhanh chóng xuất phát, chỉ hai người bọn họ thôi, A Hổ đã sớm đi trước đưa Chu tiểu thư đến công viên.
" Hừm " Ngồi vẫn rất dễ chịu, Tần Uyên tay lái không tệ, Trần Vũ nhàn nhã ngồi suy nghĩ đến vài thứ.
Luyện rối ?
Không được.
Triệu hồn ?
Không thích hợp
Cái này không được... Cái kia cũng không tốt làm...
Lấy Huyết Luyện Binh ?
Hừm...không tệ.
Vào thời điểm này nó rất thích hợp để ta nắm giữ không tồi sức tự vệ.