Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Bí Hiện Thế: Lang Thần Đại Tư Tế

Chương 6: Về Nhà




Chương 6: Về Nhà

Trần Vũ lúc này vẫn đang ngồi ngẩn người trên giường bệnh, không phải ngồi chơi mà là đang cố gắng ổn định thương tổn.

Hắn lúc nãy kiểm tra sơ qua phát hiện cơ thể rất khỏe mạnh, trái ngược với cơ thể thì linh hồn lại có thương tổn rất nặng, b·ị t·hương nặng thế này căn bản không thể thi triển nổi uy lực mạnh mẽ Linh Hồn Thuật, do đó chữa thương là điều rất cần thiết.

Có điều hắn không biết mình chỉ vừa từ một thế giới thậm chí một vũ trụ khác xuyên trở về liền đã kéo cừu hận, bắt đầu chế tạo phiền phức cho hắn.

" Hô ~" Thở ra một hơi, Trần Vũ mặt mày cau có lầu bầu. " Muốn trong thời gian ngắn khôi phục không dễ à "

Nếu có vài cái linh hồn để nuốt thì tốt rồi.

Nghĩ vậy, theo bản năng liền hướng tầm mắt qua cửa sổ, lướt qua người đi đường, nhìn về phía một nữ y tá dưới cổng bệnh viện.

" A "

Nữ y tá đang cầm mấy ly trà sữa vừa nhận lấy từ tiểu ca chuyển phát nhanh, nàng còn chưa đi được mấy bước liền thấy tim đập nhanh, hai chân bủn rủn, té nhào xuống mặt đất.

Tiểu ca chuyển phát nhìn thấy tất cả, thấy mấy ly trà sữa bay ngang mặt, bản lĩnh đàn ông hiện ra liền lao lên muốn đỡ lấy nữ y tá, miệng không quên hét lớn.

" Cẩn thận "

Tiểu ca chuyển phát nhanh đầy đủ nhanh nhẹn, thành công đỡ lấy nữ ý tá.

Cảm nhận được mềm mại, tiểu ca chuyển phát nhanh hơi đỏ mặt, lắp bắp hỏi han " Ngươi không sao chứ ?"

" Ừm... chân tê...không đứng dậy nổi " Nữ y tá ngượng ngùng đáp lại.

Vào lúc này, hai người bốn mắt nhìn nhau, ở trung gian như có tia lửa phát ra.

"..." Trần Vũ mặt không chút b·iểu t·ình, trên đầu lại hiện ra vài dấu chấm hỏi to tướng.

Nhìn thêm vài giây, xác định thế giới đã thiếu đi một con cẩu độc thân hắn liền lúng túng thu hồi tầm mắt.

Thu liễm một chút...

Đây là địa cầu, không phải thế giới hỗn loạn kia.

Chờ lát, lại qua nửa giờ, cửa phòng liền phát ra âm thanh gõ cửa.

Trần Vũ mở mắt liếc một cái, tùy ý nói.

" Mời vào "

Lúc này ngoài cửa đang có ba người, một là mặc áo blouse trắng nữ bác sĩ Giang Tuyết, cùng với hai tên nam tử cường tráng bưu hãn mặc áo vest đen, đeo kính mát đen.



Lúc này cả hai người nam tử đó điều dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Giang Tuyết.

Ngươi là bác sĩ phụ trách còn cần gõ cửa !? Lễ phép như vậy chúng ta thấy lạ lắm.

Đây là ý nghĩ trong đầu hai người.

Giang Tuyết hiểu sơ sơ ý nghĩ trong đầu họ, trong lòng tức giận mắng to.

Các ngươi hiểu cái quái gì !!!

Ta sợ a...

Không, là lễ phép.

Giang Tuyết trong lòng có rất nhiều hí kịch, bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, mở cửa ra để hai người hộ vệ được Trần tổng cử đến đi vào trước, nàng cẩn thận lẽo đẽo theo sau.

Và nàng không hề nhận ra nỗi sợ hãi đối với Trần Vũ đã khắc sâu vào trong tâm trí.

" Ừm...các ngươi là ?"

Ai đây nhỉ, cảm giác rất quen...

Trần Vũ quan sát kỹ hai kẻ đó, đúng là thấy quen thuộc nhưng tạm thời không nhớ nổi là ai.

" Ngạch, thiếu gia...ngài mất trí nhớ ?"

Người đi trước nhất mở miệng, hắn ngừng lại một chút rồi nói, thuận tiện đem kính đen gỡ xuống lộ ra khuôn mặt trầm ổn không quá bốn mươi tuổi.

" Ta là Tần Uyên, ừm ngươi có thể gọi ta là tiểu Tần, cũng hộ vệ riêng của ngươi "

Giới thiệu xong về mình, Tần Uyên chỉ chỉ tên hộ vệ đi sau lưng mình.

" Còn hắn là A Hổ, cũng là hộ vệ của ngài "

Hộ vệ ?

Tần Uyên ? A Hổ ?

Trần Vũ ngẩn người, gần ngàn năm trước ký ức thay phiên nhau nhảy ra, nếu không phải hắn sở hữu sức mạnh siêu phàm thì cũng khó mà nhớ nổi lại phần ký ức này.

" Các ngươi được mẫu thân ta thuê phải không ?"

" Đúng vậy thiếu gia " Tần Uyên đáp lại ngắn gọn.



Trần Vũ thần sắc phức tạp gật gật đầu, im lặng vài giây hắn vẫy vẫy tay.

" Tiểu Tần, ngươi giúp ta làm thủ tục xuất viện đi "

" Được thiếu gia ta đi làm ngay " Tần Uyên không chút ý kiến, đáp xong liền muốn đi.

" Khoan "

Giang Tuyết theo bản năng liền ngăn cản, bất quá vừa mở miệng lập tức thấy hồi hận nhưng lỡ rồi thì có thể lắp bắp khuyên.

" Khoan đã, ngươi chỉ vừa tỉnh lại, còn cần kiểm tra sức....khỏe " Âm lượng càng ngày càng nhỏ, dưới ánh mắt của Trần Vũ cuối cùng chỉ có thể im miệng, ủy khuất bĩu môi.

" Sức khỏe ta, ta biết, rất tốt, không vấn đề "

" Đi làm đi thôi "

Tần Uyên lần này thuận lợi rời đi, chỉ vài phút sau liền hoàn thành thủ tục, cầm theo giấy xuất viện quay về phòng giao cho Giang Tuyết.

"..." Nhìn tờ giấy trong tay, Giang Tuyết trong lòng che mặt, không biết nên đưa ra biểu cảm gì.

Có quyền thế đúng là dễ làm a !

Thầm mắng một câu, mặt ngoài vẫn có ý tốt nhắc nhở.

" Thôi được, có thể xuất viện ngay, nhưng hy vọng sau này ngươi nếu có rảnh thì hãy đến kiểm tra một hai "

" Tốt " Người sau tùy tiện đáp, nhìn dáng vẻ chắc không có lần sau.

" Hừ, vẻ mặt thật muốn ăn đòn " Giang Tuyết.

Hừ !

Ta hừ !

Ta hừ !

...

Thoải mái xuất viện xong Trần Vũ theo hướng dẫn của hai tên hộ vệ quay về nhà.

Ừm, nhà này là một căn biệt thự nho nhỏ nằm ở khu vực đắc địa, cơ sợ hạ tầng cùng an ninh thì không cần phải nói, xung quanh còn cực kỳ yên tĩnh, không khí trong lành.

Bước vào trong, Trần Vũ cảm thấy rất vắng lặng, bởi vì ngôi nhà này chỉ có mỗi một mình hắn mà thôi.



" Từ lúc thiếu gia trong tình trạng sống thực vật thì Trần tổng cùng Lý tổng có tới qua một lần, còn bình thường thì chỉ có nhân viên quét dọn hai ngày dọn dẹp một lần "

Đây là Tần Uyên nói.

Trần tổng là mẫu thân hắn, tên đầy đủ Trần Tú Thanh. Lý tổng là cha dượng, đầy đủ gọi Lý Thiên Thành.

Tình huống gia đình Trần Vũ tương đối phức tạp.

Trần Vũ cùng mẫu thân quê quán cũng không tại Trung Châu Đại Lục mà tại Đại Nam.

Năm hắn mười hai tuổi, mậu thân cùng phụ thân vì vấn đề tình cảm chia rẽ, mỗi người đều đi tìm tình yêu mới.

Hai bên do không có quá lớn mâu thuẫn nên ai cũng có thể tiếp nhận quyền nuôi hắn, cuối cùng quyền đó được pháp luật giao cho mẫu thân Trần Tú Thanh, còn lý do thì chịu, Trần Vũ không rõ cho lắm.

Thế là Trần Tú Thanh đi theo tiếng gọi con tim mang theo Trần Vũ rời xa quê hương đến Trung Châu Đại Lục cùng Lý Thiên Thành kết hôn.

Đột nhiên có người cha mới làm cho Trần Vũ vào thời điểm đó chỉ có 13 tuổi lên cơn phản nghịch.

Nổi giận với mẫu thân, chán ghét cha kế thế là chạy ra khỏi nhà, dùng số tiền cha kế tặng lần đầu gặp mặt cùng với mẫu thân trợ cấp mua một tòa biệt thự ở riêng một mình.

Không biết có phải do mẫu thân cùng cha dượng ngầm đồng ý hay không mà Trần Vũ mua biệt thự thành công, 13 tuổi chưa có giấy tờ đầy đủ mà mua được, đúng là gặp quỷ.

" Ha ha ~~"

Ký ức chôn dấu gần ngàn năm trào ra như đê vỡ làm hắn khó khăn nhếch mép.

Đối với phần lớn vấn đề, hắn đều đã nghĩ thoáng, gần ngàn năm thời gian không phải để trưng cho vui.

" A Hổ ngươi liên hệ với người giúp việc đi, khoản thời gian tiếp theo ta sẽ ở lại đây "

" Được, thiếu gia, ta làm ngay" Thân hình to con như cột điện A Hổ gật gật đầu, bước ra ngoài liên hệ.

Vẫy vẫy tay, ý bảo Tần Uyên cũng rời đi, hắn một mình bước lên lầu, theo ký ức tìm đến phòng ngủ.

" A thoải mái ~"

Đưa cả cơ thể vùi vào trên giường, bị mềm mại bao phủ làm hắn vô cùng dễ chịu, ít nhất tốt hơn so với bệnh viên, ở đó mùi cồn nồng nặc, xịt khử mùi đều vô dụng.

Thoải mái nghỉ ngơi xong, Trần Vũ bắt đầu sắp xếp lại những việc mình cần làm, quay về lại địa cầu cũng không có làm cho hắn quá mức kích động, một ngàn năm đã đủ mệt mỏi rồi, bình thản mà sống thôi.

" Đầu tiên là cần khôi phục thương tổn linh hồn, sức tự vệ rất cần thiết "

" Tự khôi phục khá chậm, phải tìm cách "

" Cần phải thử nghiệm một thoáng Linh Hồn Thuật, Tín Ngưỡng thuật, cùng các loại Dị Thuật xem có gì khác biệt so với thế giới bên kia không "

" Hừm...vậy trước đã "