Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Bí Hiện Thế: Lang Thần Đại Tư Tế

Chương 8: Chu Tử Huyên




Chương 8: Chu Tử Huyên

Trần Vũ đưa ra ý nghĩ rồi phủ định, rồi lại đưa ra ý nghĩ rồi lại phủ định, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định, ngẫm nghĩ vài giây hắn nói:

" Tiểu Tần "

" Vâng ?" Tần Uyên không quay đầu đáp lời.

" Giúp ta mua vài thứ "

" Ta cần sáu thanh dao ngắn, một lưỡi hay hai lưỡi cũng được, những thứ khác ngươi tự quyết định, bất quá nhất định phải sắc bén, vật liệu cũng phải đủ tốt, tiền không là vấn đề, cứ tốt nhất mà làm"

" Ừm, thông qua con đường ngươi biết ấy "

Tần Uyên nghe vậy hơi kinh ngạc hỏi thêm. " Dao ngắn ? Thiếu gia muốn là định chế ? Ngươi muốn loại hình thế nào ? "

Tràn Vũ nằm ngã ngửa trên ghế tùy ý đáp: " Tùy ngươi, làm theo hai yêu cầu của ta đã đưa ra là được "

" Tốt, ta có quen biết một công ty ở Đông Âu, chuyên chế tạo các loại v·ũ k·hí lạnh bằng hợp kim đặc biệt, độ bền cùng độ sắc bén không cần phải bàn cãi "

Tần Uyên nghĩ nghĩ lại nói " Ta sẽ sớm đặt hàng với quy cách cao nhất, trong vòng hai ngày sẽ đến tay thiếu gia "

" Ừm " Trần Vũ hài lòng gật đầu, có thủ hạ đúng là dễ làm, chỉ cần đưa ra yêu cầu liền sẽ có người tìm cách giải quyết.

" Còn nữa, thuận tiện bảo bọn họ tạo thêm hai ba mươi thanh dao phẫu thuật, loại càng nhỏ càng tốt, vật liệu cũng như dao ngắn là được "

" Được rồi thiếu gia, không thành vấn đề "

Tần Uyên càng thấy nghi hoặc hơn nữa, bất quá hắn không nói ra miệng mà đang suy nghĩ có nên thông báo cho Trần tổng hay không.

Trong xe im ắng, hơn mười phút sau liền đến công viên.

Tần Uyên ngừng vào lề đường, đi xuống trước giúp thiếu gia mở cửa xe.

" A Hổ chưa đến à ?" Trần Vũ đi xuống xe nhìn quanh hỏi.

" Chắc sắp, hắn đi trước chúng ta tận 5 phút "

Trong lúc hai người đang nói, một chiếc xe Bentley từ xa lái đến, đậu sát vào chiếc Toyota.

" Tiểu Vũ !!! "

Xe vừa dừng, cửa xe liền bị đập mạnh ra, một thân ảnh thon dài từ trong lao ra nhào thẳng đến chỗ Trần Vũ.

" Ây "

Hai người ôm chặt lấy nhau, Trần Vũ cảm thấy xung quanh đều là mềm mại ấm áp, cũng có một tí khó xử, đối với nàng, hắn vừa thấy quen thuộc vừa thấy xa lạ.



" Được, buông, người khác đang nhìn kìa " Trần Vũ khuyên can, rất muốn nhưng không có ý tứ đi đẩy nàng ra.

" Ù ôi, tiểu Vũ cũng biết xấu hổ à " Chu Tử Huyên nhõng nhẽo ma sát ngực của hắn, nàng vốn muốn dùng đầu nhưng ai biết chiều cao hai người chênh lệch không ít.

Ép ép hắn một hồi Chu Tử Huyên mới thỏa mãn buông ra.

" Tiểu Vũ, ngươi lúc trước không phải thế này, ngươi từng rất bạo dạn mà "

" Lúc trước, đó là lúc người " Trần Vũ cười cười đáp, lúc này mới rảnh quan sát kỹ nàng.

Thân cao 1m79, dáng người thướt tha yểu điệu, da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, tóc dài đen nhánh buộc kiểu đuôi ngựa đặt ở sau lưng vung vẩy qua lại. Trên người mặc đơn giản màu xanh váy dài, nàng từ trong ra ngoài đều lộ ra khí chất ưu nhã kèm chút nhí nhảnh.

Trần Vũ ngước lên thấy nàng cao hơn mình nửa cái đầu, thật lâu không nói nên lời.

Hắn từ trước đến giờ cũng không nghĩ mình lùn, ở thế giới kia càng vậy, dù sao cũng phải xem cùng ai so, trong bộ lạc Ma Lang tùy tiện đi ra một chiến binh đều là cao hai mét cất bước, đều là cấp độ cột điện.

" Đi, đi dạo, bản cô nương rất lâu rồi không thể ở cùng ngươi " Chu Tử Huyên đưa môi đỏ tiến gần tai hắn nói nhỏ, không chờ hắn đáp lời liền bắt lấy tay lôi đi

Trần Vũ không chống cự, tùy ý nàng.

Hai người Tần Uyên cùng A Hổ lẽo đẽo theo sau, giữ một khoảng cách để tránh làm bóng đèn, nhưng cũng trong tầm mắt bảo vệ an toàn cho thiếu gia.

Chỉ là hắn không biết, có Trần Vũ ở đây, đừng nói nguy hiểm bình thường, dù máy b·ay c·hiến đ·ấu g·iết đến Trần Vũ cũng có thể bay lên trời đem nó đánh xuống.

Trần Vũ cùng Chu Tử Huyên xách tay nhau đi, hai người như một đôi kim đồng ngọc nữ hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường.

Chu Tử Huyên đủ xinh đẹp, vừa ưu nhã vừa nhí nha nhí nhảnh, Trần Vũ không tính đẹp trai đến chân trời, nhưng cùng xấu không có chút nào quan hệ.

" A, kem kìa, tiểu Vũ ~~ ta muốn ăn "

" Được, ta đi mua "

" Hì hì, ngươi thật ngốc, dính má rồi, ta giúp ngươi đi "

" Đừng liếm "

" Chê ta bẩn à "

" Không..."

" Ha ha "

" Thật tốt, ngươi đã tỉnh, thật tốt, ngươi.. "



" Đừng lập lại, ngươi không phải mấy lập "

" U, oa "

"..."

" Tiểu Vũ ngươi biết không, lúc đầu gặp ngươi cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu của ngươi, ta đúng là bị xe sang trọng hấp dẫn mới đến..."

"..."

" Khuê mật của ta nói ngươi chỉ là muốn chơi, không thể nào nghiêm túc..."

" Há ? Khuê mật ngươi là ai vậy ?"

" Ngươi hỏi làm gì !? "

" Tìm người đánh nàng "

" Không, không cho phép, nàng không nói gì hết "

" Ha ha "

" Ta nghe nàng nói vậy thì nửa tin nữa ngờ, nhưng rất nhanh bị ta quẳng ra sau đầu, mấy lần sau gặp ngươi ta lại thật bị hấp dẫn thật sâu, bất quá không phải vì xe sang trọng "

" Chắc ta là loại thích gặm cỏ non đi, ưa thích nộn nộn non non tiểu nam hài "

" Ây...cái này "

" Ấy, quên đi nhé, ta nói nhảm đấy, ha ha, chúng ta đi dạo tiếp "

...

" Bái bai tiểu Vũ "

" Không cần ta đưa về thật à ?"

" Không cần, ngươi mới xuất viện nên về nhà nghỉ ngơi đi, A Hổ ca đưa ta về là được "

" Tốt, về an toàn"

" A Hổ, lái xe cẩn thận "

" Được rồi thiếu gia "

Trần Vũ dựa vào thân xe nhìn chiếc Bentley đi xa, nghĩ lại lúc nãy không nhịn được tự giễu.

" Khuê mật ngươi đúng rồi đấy..."



" Chỉ là nàng nói đúng vào lúc trước... nhưng sai bây giờ "

Trần Vũ tin những lời tâm tình lúc nãy mà nàng nói, đứng trước đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu linh hồn không ai có thể nói dối, bởi thế mới làm cho tâm tình hắn rất phức tạp.

" Đi thôi tiểu Tần, về nhà " Trần Vũ kéo cửa xe kêu Tần Uyển, sau đó tùy ý hỏi:

" Ngươi có gì muốn nói với ta à ?"

" Ngạch, thiếu gia, sao ngươi biết " Đột nhiên bị nói ra ý tưởng làm Tần Uyên giật hết cả mình.

" Ây, là Trần tổng "

" Ngài ấy vừa gọi đến, điện thoại ngươi để trên xe, ta liền nghe giúp "

Trần Vũ hơi ngừng lại, hỏi: " Chuyện gì ?"

" Trần tổng để ngươi tối nay qua ăn một bữa cơm, bất quá bị ta lấy lý do ngươi vừa xuất hiện để từ cuối "

Trân Vũ im lặng vài giây, vỗ vỗ vai Tần Uyên rồi bước lên xe.

" Làm tốt lắm, ngay mai ta sẽ tự mình qua đến "

" Về thôi "

...

Bầu trời dần dần trở nên u ám, Trần Vũ tùy tiện ăn ở bên ngoài xong liền quay về biệt thự.

Một đêm trôi qua không có chuyện gì xảy ra, Trần Vũ rời khỏi giường tùy tiện ăn chút gì lại quay về giường.

Không phải ngủ tiếp mà là trị thương, cả đêm qua hắn đều trong trạng thái chữa trị linh hồn, bất quá vì không có thứ gì hỗ trợ nên khôi phục không được bao nhiêu, tốc độ không khác óc sên là mấy.

" Cần linh hồn..."

Phải làm vậy thật ?

Trần Vũ bắt đầu do dự, đột nhiên đi g·iết những người không liên quan để trị thương cho bản thân, hắn không muốn vậy trừ phi không còn cách nào khác.

Ở thế giới bên kia, ngoài người của bộ lạc Ma Lang ra thì tất cả đều là kẻ địch, nên g·iết liền quyết đoán g·iết, còn ở địa cầu...

" Khoan, tại sao cứ nghĩ đến người bình thường ? Mấy tên t·ội p·hạm thì sao "

Để bọn chúng sống tốn cơm, còn không bằng hóa thành chất dinh dưỡng trị liệu cho ta.

Khóe miệng hơi nhếch lên, Trần Vũ đã có quyết định.

" Giết người không để lại dấu vết à ?"