Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Bí Hiện Thế: Lang Thần Đại Tư Tế

Chương 40: Khởi Đầu Hỗn Loạn




Chương 40: Khởi Đầu Hỗn Loạn

Sáng thứ bảy, đối với người bình thường là đây là một ngày như mọi ngày, nên đi làm thì đi làm, nên học tập liền học tập, một số người còn được nghỉ ngơi sau một tuần làm việc mệt mỏi.

Nhưng đó là người thường, ở một số nơi tại thành phố Ma Đô đang có rất nhiều người phải sứt đầu mẻ tráng.

Trong đó có Phương Chính, là cảnh sát đứng đầu tổ chuyên án.

Giờ đây hắn đang ở trong phòng làm việc, ngồi trên một chiếc ghế đủ thoải mái, trên bàn có một xấp lại một xấp tài liệu, còn có một ly cafe dành cho bữa sáng.

Cafe thượng hạng rất không tệ, nhưng vào thời điểm này Phương Chính một chút tâm tình thưởng thức cũng không có.

Tâm tình hắn đang cực kỳ trầm trọng, khuôn mặt đã không giấu nổi vẻ mệt mỏi, cảm giác mọi bộ phận trên cơ thể đều phải thừa nhận áp lực như núi.

Cộc cộc !

Phương Chính nghe tiếng mở cửa liền nói.

" Vào đi "

Từ bên ngoài Tô Nhu đi vào, trong tay cầm một xấp tài liệu vụ án, sắc mặt nàng cũng không so với Phương Chính tốt hơn bao nhiêu, tiều tụy như không được ngủ ba ngày ba đêm.

" Phương đội, lại có thêm một vụ án nữa "

" Ba mươi hai tên học sinh cao trung m·ất t·ích, còn có cảnh sát tuần tra t·ử v·ong "

Nàng vừa đi vào đã thả ra một quả ' bom ' nặng ký, cho dù Phương Chính đã thành thói quen các vụ xuất hiện liên tục cũng bị làm cho khẽ giật mình.

Kỳ thật vẫn như cũ thôi, vụ án lần này bên trên đã sớm biết, cách xử lí cũng được truyền xuống cho Cục trưởng từ tối hôm qua.

Và loại cách xử lí này hắn đã vô cùng quen thuộc, nghe nhiều đến mức thuộc lòng luôn rồi.

Tô Nhu nói xong liền lấy ra một tờ giấy trong xấp tài liệu, tại chỗ xem.

" Theo bên trình báo, vào 2 giờ chiều ngày hôm qua, ba mươi hai tên học sinh học ở trường trung học Ma Đô 9 tập thể m·ất t·ích,..."

" Ngoài ra, vào lúc 2 giờ 40 phút hôm qua trong cục nhận được báo án từ ngươi dân, báo cáo có cảnh sát gặp nguy hiểm, đợi đến khi chúng ta tìm đến nơi liền phát hiện ra một cỗ t·hi t·hể cảnh sát thuộc đội tuần tra "

" Qua điều tra có thể xác định, ba mươi hai học sinh m·ất t·ích cùng với việc cảnh sát t·ử v·ong là ở cùng một địa điểm, chắc chắn hai bên có liên quan gì đó "

" Đúng, chúng ta còn phát hiện một kẻ khả nghi ở quanh đó "



Tô Nhu giảng giải sơ qua về vụ án, làm xong liền giao cả xấp tài liệu cho Phương Chính, trên mặt bàn lại nhiều một xấp giấy rồi .

Nhìn vào đống tài liệu khủng bố trên bàn, Tô Nhu bất tri bất giác nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng tự hỏi.

Đều sắp bị xếp cao thành núi...không biết sức chịu đựng của cái bàn thế nào...

Nếu nó sập có nên đi bắt đền bên chế tạo không ta ?

Phương Chính tất nhiên không biết nàng nhàm chán đến vậy, bắt đầu chậm rãi xem kỹ án kiện, xem có chỗ nào thiếu sót hay không.

Theo án kiện :

Vào lúc 2 giờ mười lăm phút, ba mươi hai học sinh hư hỏng rời khỏi trường bằng cổng sau, chuyện thế này diễn ra mỗi ngày, bọn chúng sẽ tập trung đến một con hẻm vắng cách trường học không xa để h·út t·huốc.

Sau đó một giờ, bên phía trường học nhận ra vấn đề, đã thử liên lạc nhưng không được nên đã nhanh chóng báo cảnh sát.

Và trước đó nửa giờ, cảnh sát nhận được báo án có cảnh sát gặp nguy hiểm.

...

...

Hai vụ án gộp lại thành một cùng điều tra, cuối cùng thông qua giá·m s·át trước hẻm có thể xác định, nhóm học sinh sau khi vào hẻm liền không hề đi ra nữa,...

Hai mươi phút sau ba cảnh sát tuần tra đi vào con hẻm, cuối cùng một người t·ử v·ong hai người m·ất t·ích.

Ngoài ra tại hiện trường xuất hiện một nữ nhân ngoại quốc cực kỳ khả nghi, sau khi đối phương vào trong hẻm được năm phút đã an toàn rời đi bằng một đầu khác của con hẻm.

Trong văn kiện còn có một tấm hình của nữ nhân khả nghi đó, chỉ là đối phương đeo kính râm nên không thể thấy rõ khuôn mặt.

" Vị này chắc là..." Phương Chính nhìn thật kỹ bức ảnh, nhớ lại mệnh lệnh từ cấp trên.

" Đúng rồi Phương đội, hiện trường hiện tại đã bị người của Cục Quốc An Đặc Cấp tiếp nhận " Tô Nhu đột ngột nói, cắt đứt ý nghĩ của hắn.

Phương Chính nhìn kỹ sắc mặt Tô Nhu, rất tự nhiên hỏi. " Là ngươi để bọn họ đến đi ? "

" Đúng vậy " Tô Nhu bình tĩnh đáp, lại bồi thêm một câu. " Cảnh sát bình thường tùy tiện xen vào rất nguy hiểm "

" Tô Nhu,...lấy danh nghĩa nhị thúc của ngươi đi " Khuôn mặt Phương Chính xoắn xuýt mãi cuối cùng nói. " Ta thấy ngươi kỳ thật không cần phải chạy qua chạy lại giữa hai bên như vậy "



" Ta là một Giám Sát Viên nên ta càng thiên hướng bên cảnh sát, nhị thúc ngài không muốn ta được an toàn sao ? Dù sao bên SPS nguy hiểm hơn rất nhiều lần "

" Đừng nói thế " Phương Chính cười khổ giải thích. " Ta cảm thấy ngươi phải giải quyết công việc của cả hai bên quá mệt mỏi "

"..." Tô Nhu im lặng nhìn hắn chằm chằm, kỳ quái nói. " Ngài cũng cảm thấy vậy à ? Vậy sao không cho ta một người trợ lý để giúp ?"

Lần này đến phiên Phương Chính im lặng giây lát.

Đây là ý hay, nhưng...một cảnh sát bình thường lại có trợ lý ? Cái này cũng quá kỳ lạ.

Phương Chính kém tí nữa cười ra tiếng, may mà phản ứng kịp, cơ mặt co lại ép nụ cười xuống, thành công giữ vững hình tượng nghiêm túc.

" Thôi được rồi, không nói cái này nữa, chuyện của ngươi quá phức tạp ta còn không đủ tư cách xen vào "

Bỏ qua vụ việc lúc nãy, Phương Chính ho nhẹ rồi nói.

" Nói với mọi người vụ án này ngừng ở đây, không cần đào sâu vào nữa "

" Tất cả việc điều tra sẽ giao cho SPS xử lí, chúng ta chỉ là phụ trợ "

" Còn có nhanh chóng trấn an người thân của những học sinh m·ất t·ích, có thể ổn định bọn họ được bao lâu liền kéo dài bao lâu..."

Nói đến cuối giọng của Phương Chính nhỏ hơn rất nhiều, tâm tình phức tạp vì trong tuần qua loại mệnh lệnh này đã được hắn nói ra rất nhiều lần.

Hắn thậm chí có thể chắc chắn một điều, ba mươi hai học sinh m·ất t·ích đã bị ngộ hại, tỷ lệ sống sót thấp đến đáng thương, bởi vì nó không phải trường hợp duy nhất từng xuất hiện, trong tuần qua đã có rất nhiều vụ xảy ra.

" Được rồi Phương đội, ta xin phép đi trước " Tô Nhu chào hỏi xong liền rời khỏi phòng.

...

Giữa trưa trong biệt thự.

Tần Uyên đột ngột đi vào phòng khách kêu lớn" Thiếu gia, ngài đâu rồi "

" Kêu cái gì vậy " Trần Vũ mặc áo sơ mi đen từ trên lầu đi xuống, cau mày nhìn tên hộ vệ. " Ta thay đồ đâu có lâu lắm, ngươi cũng đâu phải bạn gái ta, gấp gáp làm gì ?"

" Ngạch " Tần Uyên lập tức lúng túng, vội nói. " Thiếu gia hiểu lầm, ý ta không phải vậy "

" Ta cảm thấy hôm nay ngài hẹn Chu tiểu thư ra ngoài không phải chuyện tốt "



Tràn Vũ ngồi lên ghế sofa tùy ý nói" Giải thích đi "

" A Hổ vừa gọi điện cho ta, nói bệnh viện quá tải "

" ? " Trần Vũ nhăn mặt. " Từ từ đã, câu trước cùng câu sau của ngươi có liên quan gì với nhau sao ?"

" Bệnh viện quá tải cùng việc ta đi ăn chiều với bạn gái..." Hắn nhàn rỗi đến nhức trứng nên thử suy đoán, nhưng nghĩ mãi mà không rõ nó có liên hệ gì ở đây.

Tần Uyên mặt đen lại. " Thiếu gia, ngài để cho ta nói hết lời được không ? "

" Cứ tự nhiên " Người sau nói xong tiện tay cầm lấy một quả táo bắt đầu gặm.

Tần Uyên hít sau một hơi rồi nói, sắc mặt hiện ra vẻ ngưng trong. " Nghe A Hổ nói xong ta thấy hiếu kỳ muốn biết rõ nguyên nhân nên thử lên mạng tìm hiểu..."

" Trong lúc đó ta đột nhiên phát hiện ra một cái vấn đề rất lớn,...trong mấy ngày nay bên phía cảnh sát dưới sức ép của dư luận đã phải công bố ra gần hai mươi vụ khủng bố tập kích "

" Số ngươi c·hết ta tính sơ sơ thôi đã có hơn trăm người, và đây chỉ là con số được công bố "

Nghe Tần Uyên giải thích Trần Vũ cũng hiểu được lo lắng của hắn rồi, nhưng ở đây có một vấn đề lớn, Trần Vũ buồn cười nói.

" Ngươi nhắc nhở hơi trễ, Chu Tử Huyên cùng biểu muội nàng đã sớm chuẩn bị xong và ra khỏi cửa luôn rồi, còn hiện tại thì đang dạo phố mua sắm "

Tần Uyên lập tức không nói nên lời.

Đúng là trễ thật...

" Kỳ thật cũng không quá trễ..." Trần Vũ đột nhiên ngồi thẳng dậy từ trên ghế sofa, khóe miệng lộ rõ ý cười nhìn qua Tần Uyên.

" Chu Tử Huyên cùng biểu muội nàng nha, hai cái tiểu nữ hài đi một mình cũng quá nguy hiểm "

" Không bằng ngươi hiện tại liền đi qua hộ tống hai người bọn họ đến nhà hàng đã định trước nhé "

Chuyện này Trần Vũ đã sớm tính từ trước, nhưng chưa nói cho Tần Uyên biết mà thôi.

"..."

???

Cái gì đồ chơi.

Trong khoảng khắc này Tần Uyên rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là ' dùng đá nện chân mình '.

Đúng là ' tự mình hại mình ' mà !!

Tần Uyên phiền muộn nghĩ đến.