Chương 41: Gặp Mặt
3 giờ 56 phút.
Tại một hầm gửi xe, một chiếc xe Faw second hand cũ kỹ lái nhanh vào.
" Mau mau sắp không kịp rồi " Từ trên xe một tên thanh niên trẻ tuổi có vẻ ngoài ưa nhìn nhanh chân bước xuống.
Dáng vẻ hấp ta hấp tấp, vừa chạy vừa mắng.
" Đều mẹ nó tại kẹt xe, chắc sẽ không bị trừ lương chứ ? " Lâm Ân mắng xong, lập tức thấy lo lắng.
Hắn là một nhân viên phục vụ nhà hàng, làm ca tối nên 4 giờ phải bắt đầu rồi.
Giờ cũng gần 4 giờ mất rồi, chờ hắn chuẩn bị xong thì ít cũng phải tốn mười phút, may mắn còn tốt, lỡ xui xẻo đụng phải quản lí...
Lâm Ân nghĩ đến liền thấy đau lòng muốn c·hết.
Thần phật phù hộ, thần phật phù hộ.
Âm thầm cầu nguyện một phen, hắn tăng nhanh tốc độ ba chân bốn cẳng chạy như bay đến nơi thay y phục.
Mười mấy phút sau, Lâm Ân có mặt tại nơi làm việc, nhanh chóng đổi ca cho một người nhân viên khác, thành công tránh thoát vận mệnh bị trừ lương.
" May mà tốc độ tay của ta cũng không kém, hai mươi sáu năm làm chó độc thân cũng không phải không có tác dụng gì "
Cảm khái một câu, Lâm Ân còn đang vuốt vuốt nếp nhăn trên tay áo thì có một nữ nhân viên phục vụ hùng hùng hổ hổ đi đến.
" Học sinh bây giờ đều điên rồi sao ! Áp lực học hành cũng không đáng sợ đến mức đó chứ "
" ? " Lâm Ân nghi ngờ nhìn qua, thấy là người quen liền bắt chuyện. " Lệ tỷ làm sao vậy ? Ai trêu chọc ngươi rồi ?"
Lâm Ân vừa nói xong trong đầu đột nhiên xuất hiện suy đoán không tốt, vội vàng giả bộ đáng thương.
" Đừng nói với ta lại chia tay nhé, tháng này đã bốn lần rồi đấy ta cũng không còn tiền để mời ngươi đi ăn uống giải sầu đâu "
" Ai cần ngươi mời !!! " Lệ tỷ hung hăng liếc xéo Lâm Ân, tay phải bóp chặt giơ lên cao uy h·iếp.
" Ách, vậy là chia tay thật à " Lâm Ân hoảng sợ nhìn nàng, thật không thể tin được.
Lệ tỷ ngưu bức !!!
Pentakill luôn rồi, một tháng năm người bạn trai...
Lâm Ân gầm thét trong lòng, cảm thấy vô cùng tủi thân, so với Lệ tỷ thì con chó độc thân như hắn cũng quá rác rưởi.
Lệ tỷ mặt đen lại, trán nổi gân xanh quát to. " Ngươi câm miệng, không biết đừng nói nhảm ! "
" Nguyền rủa ai vậy, tình cảm hai người chúng ta còn đang rất tốt đây "
Lâm Ân bị cổ họng nàng làm cho giật hết cả mình, vội xoay đầu nhìn xung quanh. " Đại tỷ của ta nha, nhỏ giọng thôi chứ "
Bên cạnh là phòng riêng, bên trong thế nhưng là có khách nhân đấy, ồn ào đến bọn họ liền không tốt.
Nghĩ vậy, ánh mắt hắn đảo một vòng, rồi liếc sang phía Lệ tỷ, thấy ở cổ nàng hình như có một miếng băng cá nhân.
" Ngươi b·ị t·hương ? "
Lệ tỷ như bị giẫm phải đuôi, bực tức nói " Không nên hỏi đừng hỏi ! "
" Mau cút về làm việc đi quản lí đến rồi kìa, tiểu tử ngươi mấy ngày hôm nay phạm phải không ít lỗi đâu coi chừng bị đuổi đấy "
Nàng nói xong liền ngạo kiều rời đi, nhìn phương hướng chắc là đi nhà vệ sinh để lại Lâm Ân buồn bực đừng đó.
Làm sao vậy ?
Đúng là nữ nhân, không thể nói lý...cứ như thùng thuốc nổ ấy.
Khó hiểu thì khó hiểu bất quá quản lí đã đến rồi, Lâm Ân lập tức tiến vào trạng thái nghiêm túc làm việc, bật hết công suất.
" Lâm Ân "
Nam quản lí đi ngang qua đột nhiên kêu lên hắn. " Theo ta đi một chuyến, có mấy vị khách quý đang đến "
" A, được "
Lâm Ân thấy thế vội vàng đi theo.
Theo chân nam quản lí, hai người đi đón tiếp một nhóm ba người, một nam hai nữ.
Sau khi đưa hai vị nữ hành khách vào phòng riêng, quản lí liền đứng ở cửa trò chuyện cùng vị khách nam kia, hai người có lẽ đã sớm quen biết.
Hai người đứng trước cửa phòng nhỏ giọng giao tiếp, còn Lâm Ân thì bị đuổi đi phòng bếp lấy thức uống.
" Tần ca, hai vị tiểu thư đó là..." Quản lí rất hiếu kỳ hỏi, tiện tay móc một điếu thuốc đưa qua.
Vị khách nam không phải ai khác chính là Tần Uyên, người khổ bức từ hộ vệ riêng biến thành một chân chạy vặt, hắn thấy thuốc hút đưa đến liền lắc đầu đẩy ngược trở về. " Không cần, mấy vị tiểu thư còn ở đây "
Từ chối xong, Tần Uyên lạnh nhạt nói " Ngươi không cảm thấy mình hỏi nhiều lắm sao ? Đón tiếp cẩn thận là được rồi "
" Xem ra Trần thiếu đúng là đã tỉnh lại thật, đáng chúc mừng a " Nam quản lí lộ ra ý cười nói.
Tần Uyên liếc hắn một cái, ý đồ xem kỹ. " Ngươi biết cũng không ít, ai nói cho ngươi "
Trần Vũ tỉnh lại kỳ thật chưa được bao lâu, cũng không được công bố ra bên ngoài, nếu không phải cố ý điều tra khó mà biết được tường tận sự việc.
Nam quản lí mặc kệ ánh mắt đề phòng của hắn, cười cười không nói gì thêm.
" Hừ " Tần Uyên rên một tiếng, liền muốn rời đi.
" Thiếu gia có lẽ sắp đến, ta đi đón hắn "
" Được, Tần ca cứ tùy ý ở đây rất an toàn " Nam quản lí không có ý định đi theo, bình thản đứng ở trước cửa.
Tần Uyên một đường đi thẳng đến chỗ thang máy, còn chưa kịp bước vào đã đụng phải Trần Vũ.
" Thiếu gia ?"
" Ừm, suýt nữa là trễ rồi " Trần Vũ khẽ giơ tay coi như bắt chuyện, tay còn lại vuốt vuốt mái tóc đen nhánh của mình.
Trên đường đến đây hắn tiện tay xử lí một ít rác rưởi, gần đây khôi phục quá mức chậm chạp, không có thêm chất dinh dưỡng là không được.
Rác rưởi mà nên xử lí liền xử lí, hắn không có chút gánh nặng nào, pháp luật cái gì có lẽ không quan tâm cho lắm nhưng nhân tính vẫn cần phải giữ vững, cho dù có g·iết người không chớp mắt đó cũng là kẻ địch hoặc rác rưởi.
Nhân tính... một kẻ ở một mức độ nào đó đã tiếp cận thần linh như ta mà không còn nhân tính liền không vui rồi, không biết sẽ biến thành cái gì nữa...
Dù cho là Lang Thần cũng cố gắng giữ lại một ít nhân tính, không đúng phải là ' thú tính ' chứ ? Không, càng không đúng...
Thôi dẹp luôn đi.
Vứt đống ý nghĩ hỗn loạn của mình sang một bên, Trần Vũ nhìn qua hộ vệ của mình hỏi. " Chu Tử Huyên cùng biểu muội của nàng đến rồi chứ ?"
" Đã đến rồi, hai người đang trong phòng " Tần Uyên gật đầu, lập tức dẫn theo hắn đi đến phòng riêng.
Nam quản lí thấy Tần Uyên đàng hoàng đi theo sau lưng một thanh niên tuổi trẻ liền hiểu rồi, nhanh chóng tiến lên. " Trần thiếu, ngài đến rồi "
" Há, chào ngươi "
Trần Vũ lãnh đạm đáp lại.
Nam quản lí vẫn tươi cười như cũ đưa vị thiếu gia khó chiều chuộng này đi vào trong phòng.
Ngươi có lẽ không biết ta, nhưng ta biết ngươi, dù sao cũng là không thể trêu vào.
Ta cái này tiểu nhân vật vẫn là không nên xen quá nhiều vào chuyện của tỷ đệ các người cho an toàn.
" Đại tiểu thư bảo nhìn chằm chằm vậy liền nhìn chằm chằm " Nam quản lí nghĩ thầm.
Nói thật, hắn nhìn không hiểu, tiểu thư nói không ưa nổi Trần thiếu vậy quan tâm thế làm quái gì, sống c·hết mặc bây là được.
Bất quá nha, không liên quan đến ta.
Trần Vũ đi vào trong phòng ăn, bắt đầu liên lạc tình cảm với bạn gái mình, cũng thuận tiện nhận biết biểu muội của đối phương.
Cùng lúc này, trong một căn phòng cách đó không xa.
Một ông chú cao to gốc phi ngồi gác chân lên mặt bàn ăn, miệng ngậm điếu xì gà phun khói phì phò, dáng vẻ kiểu ông trời lão đại lão tử lão nhị, ai cũng không lọt nổi vào mắt.
Trên mặt bàn ăn ngoại trừ đôi chân ngứa mắt kia ra còn có một chiếc mũ cao bồi cùng một chiếc vali to bự được khóa kỹ, không biết bên trong là thứ đồ ghê gớm gì.
Trong lúc hắn còn đang vui vẻ hưởng thụ cửa phòng đột nhiên được kéo ra.
Từ ngoài một nữ tử tóc vàng đi vào, khuôn mặt vốn bình tĩnh vừa vào liền kéo xuống lộ rõ vẻ không vui.
" Martin "
Giọng nói nàng nhẹ nhàng bình thản nhưng khi chui vào lỗ tai kẻ ngồi bên trong liền sở hữu uy nghiêm đến đáng sợ.
Ông chú gốc phi lập tức hoảng hồn, vì mạng nhỏ vội vàng kéo chân khỏi mặt bàn.
" Quý cô Monica..." Hắn há mồm vừa định nói cái gì đột nhiên nhận ra trong miệng vẫn còn điếu xì gà, trong lúc hoảng hốt không biết làm sao liền đẩy thẳng điếu xì gà vào trong miệng.
Ực —
"..."
" ? " Nữ tử tóc vàng cũng chính là ' thợ săn ma mạnh nhất thời đại Monica Hall ' sắc mắt kỳ quái ngừng lại vài giây, cuối cùng khó khăn nói. " Martin...ngươi từ trong rạp xiếc đi ra sao ?"
Martin lúng túng gãi gãi đầu, nào còn dáng vẻ hung hăng như lúc đầu.
" Không có chứ " Hắn lập tức phủ định, chờ đợi một hồi Martin đột nhiên nghĩ đến điều gì, xấu hổ nói. " Bất quá tổ tiên của ta từng ở trong vườn thú làm qua..."
???
Cái gì mà vườn thú...
' Vườn thú người' à ? *
Hiểu ý của hắn, Monica liền muốn che mặt, đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã kêu tên này đến đây.
Là kẻ ngu phải không ?
Chuyện đáng sỉ nhục như vậy ngươi nói ra làm cái quái gì chứ ?
Bệnh nặng !
------
* Vườn thú người: Là nơi nuôi nhốt người da đen cùng thổ dân như động vật quý hiếm để khách tham quan ngắm nghía vào thế kỷ 15, đến tận năm 1958 mới được dẹp bỏ hoàn toàn.