Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Bí Hiện Thế: Lang Thần Đại Tư Tế

Chương 39: Ba Phát Súng




Chương 39: Ba Phát Súng

" Cái gì ? " Tên thanh niên giật mình, còn tưởng mình vừa rồi đã nghe nhầm. " Sao lại báo cảnh sát !? "

" Có n·gười c·hết rồi, việc nên làm không phải là báo cảnh sát sao ?"

" A ?"

Không chờ tên thanh niên kịp hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra thì nữ tử đã rời đi, thanh niên theo bản năng nhìn theo bóng lưng mê hoặc của nàng.

Hắn nhìn thấy nữ tử đi đến cạnh đường, cứ như vậy chậm rãi bước qua đường giữa dòng xe cộ đông đúc, nàng ta bình tĩnh đi sượt qua những chiếc xe chạy với tốc độ vô cùng nhanh.

Mỗi bước đi như đã được tính toán từ trước, không có bất kỳ một v·a c·hạm nào xảy ra, nàng ta dễ dàng vượt qua đường giữa dòng xe cộ không kẽ hở.

Ở bên kia đường, nữ tử tóc vàng bình tĩnh nhìn vào bên trong con hẻm, đôi chút mùi rỉ sét ẩn núp trong không khí chui vào mũi làm nàng khẽ cau mày.

' Cộc, cộc...'

Không chút sợ hãi nàng đi vào bên trong, vừa được bảy bước nàng liên đụng phải một tên cảnh sát ngồi dựa vào mặt tường, lúc này trên cổ hắn có một v·ết t·hương lớn, cổ áo đã bị máu tươi làm cho ướt đẫm.

" Đây là..."

Nàng chăm chút nhìn vào người cảnh sát, ánh mắt bình thản không giống như đang nhìn một bộ t·hi t·hể, càng giống đang xem thứ gì đó rất thú vị.

' Răng rắc — ' Có lẽ đã bị động tĩnh của nàng làm cho thức giấc, trong người tên cảnh sát đó phát ra âm thanh xương cốt bị bẻ gãy, ánh mắt nhắm chặt bất thình lình mở ra làm lộ màu sắc trắng bệch nhợt nhạt ở bên trong.

Nàng bình tĩnh nhìn cảnh sát đó khó nhọc đứng lên, đưa ra phán đoán của mình. " Vừa bị l·ây n·hiễm sao ? "

Tên cảnh sát cuối cùng cũng đứng thẳng người lên được, hắn giơ hai cánh tay có móng vuốt về trước, khuôn mặt hung tợn muốn bắt lấy cổ nữ tử tóc vàng.

Trong tình huống này nàng không có chút hoảng loạn nào, tay trái nhẹ nhàng vạch qua, ' phốc ' một tiếng đầu của cảnh sát lập tức rơi vào mặt đất.

Nữ tử nhẹ nhàng thu tay trái về, lúc này mới có thể thấy rõ trong tay nàng cầm lấy một thanh dao cận chiến, thanh dao có phần lưỡi dao được sơn tĩnh điện, chiều dài không quá 10cm, sống dao có nhưng răng cưa li ti sáng bóng.

Dù bị cắt mất đầu, nhưng cảnh sát vẫn còn động đậy được, nó muốn tiếp tục t·ấn c·ông liền bị nữ tử dùng giày đá một cước thẳng vào ngực.

Cảnh sát với cơ thể không đầu lập bị đá bay đập thẳng vào mặt tường.

Ầm !

Lực lượng đó mạnh đến không hợp thói thường tạo ra rất nhiều vết rách trên tường, xương cốt trong người tên cảnh sát cũng theo đó tan nát, bên ngoài càng là máu thịt be bét không còn hình người.

Mọi chuyện không dừng lại ở đây, nàng vừa xử lí xong bên này, ở sau lưng liền hiện ra một thân ảnh.

Đó là một nữ sinh có khuôn mặt hung tợn, lông tóc đen nhánh, trên tay có móng vuốt nhọn hoắc thâm đen trồi ra.

Thân hình nữ sinh không cao còn gầy nữa nhưng tốc độ vô cùng nhanh, móng vuốt sắc bén bất kỳ lúc nào cũng có thể đâm xuyên cơ thể con mồi.



Nữ sinh lao thẳng về phía nữ tử tóc vàng, đợi đến khi khoảng cách của hai bên đạt đến cỡ một cánh tay thì thứ chờ đón nữ sinh chính là một nòng súng lạnh như băng.

Colt Anaconda !

' Cạch ' Chốt được mở

' OÀNH — — — !!!!!! '

Viên đạn bạc theo nòng súng đi ra xuyên thẳng vào trong đầu nữ sinh.

Cùng với lực đẩy mạnh mẽ, nữ sinh lập tức lùi về sau vài bước.

Trên đầu nàng có một lỗ nhỏ, nữ sinh trúng đạn vào chỗ hiểm yếu mà cứ như không có chuyện gì xảy ra, thế là nàng tiếp tục t·ấn c·ông, một trảo đâm xuyên người con mồi.

Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra ở nơi khác, còn đối với nữ tử tóc vàng điều đó không có khả năng .

Trúng đạn chắc chắn phải CHẾT !

" Quay về với đất mẹ đi..." Nữ tử tóc vàng khẽ lẩm bẩm.

' PHỪNG !" Ngay lập tức từ trong người nữ sinh một ngọn lửa bất ngờ được đốt lên.

Cả cơ thể nàng bị đắm chìm trong ngọn lửa đỏ rực, chúng chậm rãi thiêu đốt...trong vòng ba giây dưới mặt đất chỉ còn lại chút ít tro bụi, nữ sinh triệt để biến mất.

" Hy vọng linh hồn của ngươi có thể lên thiên đường..." Nữ tử tóc vàng khẽ cầu nguyện.

" Khoan đã, hình như ta nhầm lẫn cái gì rồi, đây không phải Bắc Mỹ..."

" Hừm...hi vọng linh hồn ngươi sẽ được xuống âm phủ, lần này chắc không sai rồi chứ "

" Ta thật thiện lương "

Nữ tử tự luyến trong giây lát, tiếp đó cầm theo khẩu Colt Anaconda đến cạnh t·hi t·hể của hai tên cảnh sát còn lại.

Nàng tặng cho hai phát súng ân huệ.

Oành !!! Oành !!! — —

Lúc này ngoài hẻm vang lên tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi, cùng âm thanh bánh xe ma sát.

' Pí po — — '

Két —

Tên thanh niên nhút nhát bên kia đường thật đúng là dám gọi báo cảnh sát với lý do đó, không bao lâu cảnh sát đã tìm đến tận nơi.



" Ấy ?"

" Nhanh thật đấy, ta vừa điện cho Diệp Phàm thôi mà nhỉ "

Nữ tử tóc vàng cất khẩu súng đi để lại hai đống tro bụi nằm dưới mặt đất, nàng vốn không có ý định cùng cảnh sát đụng mặt liền rời đi bằng một đầu khác của con hẻm.

...

Chiều tối tại biệt thự, Trần Vũ cùng Vương Tiểu Nhược vừa từ ngoài về xong.

Hôm nay hắn mang theo Vương Tiểu Nhược đi tìm mấy ngôi mộ bỏ hoang ở vùng ngoại ô với ý định tìm con mồi, đi hết cả buổi chiều và chẳng thu hoạch được cái khỉ gì hết.

"..." Trần Vũ liếc xéo qua Vương Tiểu Nhược đang nằm ngủ.

Hắn bắt đầu hoài nghi một điều.

Vương Tiểu Nhược có thể hấp dẫn đến thứ quái dị như ma quỷ thật không nhỉ ?

Lần trước có khi là trùng hợp cũng nên ?

Nhưng một người có thể đen đủi đến mức liên tục gặp ma quỷ hai lần trong một thời gian ngắn vậy sao ?

Khó tin lắm.

Tên này còn đặc biệt vậy nữa.

Trần Vũ phiền muộn nhìn trần nhà, không nói một lời.

Ở bên ngoài bóng tối dần nuốt trọn vạn vật, trong phòng khách cũng y vậy vì không ai bật đèn, u ám cùng tĩnh lặng chiếm cứ nơi này.

Giữa bầu không khí đó điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.

' Ting ting !'

Tiện tay cầm lấy điện thoại.

Là Chu Tử Huyên !

" Ngày mai à..."

" Được, ta cũng không có việc gì...chiều mai ta sẽ để Tần Uyên qua đón ngươi cùng biểu muội "

" Bái bai "

Cất điện thoại đi, vẻ mặt Trần Vũ lại quay về trạng thái buồn bực, cuối cùng hóa thành thở dài. " Xem ra trước khi tìm được con mồi chỉ có thể chậm rãi khôi phục thôi "



" Nếu không trực tiếp dùng bọn ong bắp cày làm một vố lớn ? Không, đàn ong quá ít không đủ dùng...phải tìm cách !" Một loại ý nghĩ hung ác hiện lên trong đầu hắn.

Cùng lúc này tại một khu chung cư.

Chu Tử Huyên đang ngồi trên ghế sofa cùng biểu muội xem tivi, nàng kết thúc cuộc gọi liền đặt điện thoại lên bàn.

Vẻ sắc nàng vui sướng nhào đến bóp lấy khuôn mặt mềm mềm nộn nộn của Đường Thanh Tịnh.

" A !? Ngươi làm trò gì " Đường Thanh Tịnh còn đang lo nghĩ đây, bị làm cho buồn bực liền cưỡng ép đẩy đường tỷ ra xa, hiếu kỳ hỏi. " Vừa gọi cho ai mà nhìn đường tỷ ngươi vui quá vậy "

" Trần Vũ ấy "

" Bạn trai ngươi ? " Đường Thanh Tịnh nghi ngờ hỏi.

" Chứ ai nữa, chiều mai nhớ chuẩn bị cho kỹ đấy, ta giới thiệu bạn trai của ta cho ngươi biết "

" Ồ " Đường Thanh Tịnh không hứng lắm tùy tiện đáp, tiếp tục nhìn tin tức trên tivi.

Chu Tử Huyên nhận ra vấn đề, ngấm nghía biểu muội mình một hồi. " Ngươi hôm nay làm sao vậy, nghỉ ngơi một đêm rồi còn chưa khỏe à ?"

Đường Thanh Tịnh không buồn liếc đường tỷ một cái, tùy tiện đáp. " Không có "

Dám xem ta là không khí à.

" Hừ " Chu Tử Huyên khẽ rên, xê dịch thân thể sát qua, hai tay nhanh như chớp ôm qua eo Đường Thanh Tịnh, kéo nàng vào trong ngực mình.

Cơ thể hai người lập tức ép sát vào nhau.

" Làm sao rồi, ta không có mù đâu. Từ sáng đến giờ ngươi cứ rầu rĩ bất an mãi, còn liên tục ôm cái điện thoại với xem tin tức nữa..."

" Ngươi rốt cuộc đang lo sợ cái gì vậy !?"

" Làm gì có ! " Đường Thanh Tịnh khẽ quat ánh mắt liên tục đảo quanh né tránh.

Động thái thì cố gánh né tránh đấy nhưng lại làm quá rõ ràng cứ như sợ người khác không biết là có vấn đề ấy.

Đúng là có chuyện thật rồi !

Chu Tử Huyên nói thầm trong lòng.

Không đợi nàng nói thêm cái gì, Đường Thanh Tịnh đã vùng vẫy tránh thoát khỏi cái ôm một cách nhẹ nhàng, sau đó nàng trực tiếp chạy về phòng của mình rồi đóng sập cửa phòng.

Ầm !

" Đau..." Chu Tử Huyên cảm thấy hai cánh tay tê dại đau nhức, đau đến mức mí mắt co giật.

Biểu muội lúc nào mạnh đến vậy rồi, nàng rõ ràng nhỏ con hơn cả ta mà...

Quá bất hợp lí !!!