Chương 36: Muốn Tìm 'Hội Tam Hoàng ' ?
Đường Thanh Tịnh ngó ngó xung quanh một lát, rồi nhìn thoáng qua Tần Uyên nghĩ nghĩ hỏi.
" Vị này chắc là bạn trai của đường tỷ đi ?"
Tần Uyên "..."
"..." Chu Tử Huyên hơi xấu hổ, buồn bực đập đầu nàng. " Nói năng bậy bạ cái gì đó ? "
Bộp !
" Ui da ! Đánh ta làm gì ~~"
" Khụ khụ " Tần Uyên ho nhẹ vội giải thích. " Ta gọi Tần Uyên, là hộ vệ thôi "
" Bạn trai của Chu tiểu thư là thiếu gia ta, Trần Vũ "
Hắn cấp tốc giải thích rõ ràng, tránh tị hiềm mờ ám, dù sao thiếu gia không có ở đây.
" A ra là vậy ! "
" Thật ngầu, còn có cả hộ vệ "
Nhìn dáng vẻ kinh hô của nàng Tần Uyên thở phào nhẹo nhõm, thành công giải quyết hiểu lầm.
Hắn cứ có cảm giác nếu để hiểu lầm tiếp diễn sẽ bị thiếu gia xé xác mất, gần đây thiếu gia ngày càng khủng bố, lâu lâu còn ngồi nói chuyện với không khí nữa.
Nếu không phải hắn biết Trần Vũ không phải người bình thường thì đã sớm hoài nghi thiếu gia có phải bị tâm thần rồi hay không.
Bọn họ đi đường đến gần chiều tối mới về đến Ma Đô.
Tần Uyên trước hết đưa cả hai vị tiểu thư an toàn về đến nhà, rồi mới một mình quay lại khu biệt thự Mộ Uyển.
Hắn vừa mệt mỏi đi lên từ gara, bước vào phòng khách liền gặp Trần Vũ đang ngồi nói chuyện một mình.
"..." Tần Uyên im lặng.
Có thể hay không đừng như vậy, nửa đêm mà gặp phải cái cảnh này chắc ta đau tim c·hết mất.
Trần Vũ cũng nhận ra hắn về rồi, vẫy vẫy tay bảo Vương Tiểu Nhược đi chỗ khác chơi, sau đó quay sang. " Về rồi à "
" Mọi chuyện sao rồi "
" Đã giải quyết, Chu tiểu thư cùng biểu muội đã an toàn về đến nhà "
" Vậy thì tốt " Trần Vũ gật gù.
Nhiêu đó là đủ rồi, còn mấy chuyện nhỏ hơn hắn không rảnh quan tâm đến đâu.
Trần Vũ ngồi dậy từ trên ghế thấy sắc mặt Tần Uyên không được tốt lắm liền nói. " Mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi, hôm nay tạm thời không có việc gì cần ngươi làm đâu "
" Tạ ơn thiếu gia, ta đi nghĩ ngơi một chút "
Tần Uyên rất đồng ý với việc này, từ trưa hôm qua đến giờ hắn chẳng ngủ được chút nào, dù Tần Uyên là võ giả cũng có chút chịu không nổi.
" Ừm đi thôi " Trần Vũ nhìn hắn đi vào trong, đôi mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ đến điều gì.
...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay là thứ sáu, tính ra Trần Vũ đã quay lại địa cầu được hơn một tuần rồi.
" Oáp" Trời chỉ vừa lờ mờ sáng, Tần Uyên đã thức giấc, đi ra khỏi phòng dưới tầng triệt, trước hết rửa mặt đánh răng...
Xử lý xong vệ sinh cá nhân hắn mặc vào quần tây áo sơ mi đen, rồi bước ra ngoài, muốn đi tuần tra một vòng biệt thự.
A Hổ hiện tại còn phải nằm viện trị liệu, Tần Uyên mất đi trợ thủ nên phải tự làm không ít việc, kỳ thật trong biệt thự còn có hộ vệ đến từ công ty bảo an, nhưng hắn rất hoài nghi về nghiệp vụ của bọn họ.
Tần Uyên đi một vòng biệt thự, cuối đi đến sau vườn.
Bình thường A Hổ sẽ chuẩn bị một thùng nước đường ở đây, nhưng giờ người làm việc này có lẽ là Tần Uyên.
Vốn định vậy, nhưng ai ngờ có người đã đến đây từ trước.
Giữa vườn đặt một thùng nước đường đặc kẹo, cạnh đó có một thanh niên ngồi trên xích đu đang nhẹ nhàng đung đưa, xung quanh những điểm bé li ti vàng vàng đen đen bay qua bay lại.
Có ăn nước đường, có đậu trên vai thanh niên tùy ý bò tới bò lui, lâu lâu còn đập cánh vù vù.
Ong bắp cày !
Tần Uyên kinh sợ nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác buồn ngủ lập tức bay màu.
" Thiếu..." Khi thấy rõ đó là thiếu gia liền muốn kêu lên, nhưng nghĩ đến lỡ làm bọn ong bắp cày bị kinh động thì sao, thế là hắn hạ thấp giọng kêu nhỏ.
" Thiếu gia..."
" Tiểu Tần à " Trần Vũ ngồi giữa đám ong thoáng kinh ngạc ngẩng đầu lên. " Mệt vậy mà thức sớm nhỉ "
Trái ngược với vẻ bình thản của thiếu gia, Tần Uyên nhìn chằm chằm vào đàn ong nói năng lắp bắp " Thiếu, thiếu gia, mấy thứ đó...mấy con ong đó là..."
" Há, bọn chúng sao " Trần Vũ bình thản bắt lấy một con ong bắp cày cái to béo bỏ vào trong lòng bàn tay, rồi nói: " Cứ xem chúng là sủng vật của ta đi "
" Đừng sợ, cứ lại đây, chúng hiền lắm không chích bậy đâu "
"..." Tần Uyên im lặng.
Ta tin mới là lạ, mấy hôm trước không phải vừa có người bị ong bắp cày g·iết c·hết sao ?
Còn dùng chúng làm sủng vật nữa chứ, thiếu gia à, ngài đáng sợ vậy Trần tổng có biết không ?
Trong lòng điên cuồng gầm thét, mặt ngoài vẫn cố giả bộ bình tĩnh, đè nén lo sợ đi lại gần xích đu.
Nhưng ai nhìn từ ngoài vào đều thấy rõ Tần Tần Uyên rất rén, bước đi đều hơi run.
Không run không được, bị chích vài mũi thôi là hắn có khả năng vào viện nằm chung với A Hổ luôn rồi, còn đen đủi hơn thì xuống gặp tài xế xe bán tải.
Một đường an toàn đến gần, Tần Uyên hiếu kỳ hỏi. " Thiếu gia ngài cần gì à ?"
" Muốn hỏi ngươi chút chuyện " Trần Vũ ngước lên đánh giá hộ vệ của mình vài cái.
" Thiếu gia cứ hỏi, không gì là không thể nói "
" Ừm, vậy ngươi học võ ở đâu ?" Trần Vũ hiếu kỳ hỏi.
Hắn vài hôm kia đã có quyết định muốn thu thập tình báo rồi, đã như vậy thì ra tay từ người thân cận trước.
Tần Uyên nói gì thì nói cũng là một võ giả, dù không tiếp xúc được với sức mạnh siêu nhiên nhưng đối với giới võ thuật chắc biết không ít.
Tần Uyên cũng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thành thật trả lời. " Võ học của ta do gia gia truyền cho, chỉ đơn giản là các phương pháp rèn luyện từng bộ phận trên thân thể, cùng sản sinh đôi chút ít khí huyết..."
" Còn về nguồn gốc có lẽ khá xa xưa, ta từng nghe gia gia kể rằng gia gia của gia gia của gia gia...từng là thành viên của Hồng Hoa Hội vào thời Càn Long nhà Thanh "
" Võ học ta sở hữu có nguồn gốc từ đó"
" Hồng Hoa Hội à..." Trần Vũ khẽ lẩm bẩm dùng tay bóp bóp con ong béo ú.
Tần Uyên nghe ra được nghi hoặc trong giọng nói của thiếu gia liền giải thích kỹ hơn. " Hồng Hoa Hội còn được gọi là Hồng môn, có một cái tên khác có lẽ thiếu gia sẽ nhận biết..."
" Đó là Hội Tam Hoàng "
" A ? " Trần Vũ đúng là nhận biết, cái tên khá quen thuộc, còn ở đâu ấy hả ? Phim ảnh chứ đâu nữa.
" Hội Tam Hoàng cùng Hồng Hoa Hội có rất nhiều quan hệ, thậm chí có thể cùng là một, ta cũng không rõ ràng cho lắm..." Tần Uyên nói tiếp.
" Bất quá lúc gia gia ta còn sống có giữ liên lạc với người bên Hội Tam Hoàng, nhưng từ khi hắn q·ua đ·ời vào bốn năm trước thì liên lạc cũng theo đó đứt đoạn "
Trần Vũ đột nhiên thấy có hứng thú không nhỏ, vội hỏi. " Vậy giờ có thể tìm được người đứng đầu của bọn chúng sao ?"
" ? " Tần Uyên trợn mắt.
Thiếu gia, ngươi rốt cuộc định làm cái gì vậy ?
" Vậy thì hơi khó, cách đây mấy chục năm chính quyền Trung Châu đã trấn áp Hội Tam Hoàng "
" Bọn chúng sau khi trốn sang Hương Cảng, Macau cùng Đài Loan được một khoảng thời gian thì lại bị trấn áp, giờ đây mấy kẻ đứng đầu có lẽ đang sinh sống ở Bắc Mỹ hay Hà Lan rồi "
" Muốn tìm ra kẻ đứng đầu cũng không dễ dàng gì "
Trần Vũ nghe xong hơi thất vọng.
Đáng tiếc !
Một tổ chức tồn tại kéo dài mấy trăm năm như vậy chắc chắn sở hữu không ít thông tin quan trọng...
Nếu tìm được kẻ cầm đầu để dò hỏi thì chắc sẽ nhận được những thứ Trần Vũ muốn biết.
Thật đáng tiếc, quá xa...
Cũng không thể chạy sang Bắc Mỹ hay Hà Lan để tìm người chứ ?
Hừm...
Trần Vũ rơi vào trầm tư.
...
Giữa trưa trong bệnh viện.
Triệu Mẫn dần mở mắt ra, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là trần nhà, khắp người đều thấy mệt mỏi khó tả.
" Triệu Mẫn, ngươi tỉnh rồi "
" Các ngươi còn nhìn cái gì nữa, mau đi gọi bác sĩ đến "
" Được, đội trưởng "
Triệu Mẫn theo âm thanh nhìn qua, thấy được một người nam tử trung niên có khuôn mặt lãnh khốc đứng cách giường bệnh không xa, trên mặt hắn có một vết sẹo thật lớn kéo dài từ mí mắt đến lỗ tai trái.
" Đội...trưởng ? "
" Sao ngươi lại đến đây rồi ? "
Nam tử trung niên có vết sẹo tên Trương Lỗi, là đội trưởng đội hai trực thuộc chi bộ Ma Đô, cũng là một kẻ hung hãn trong công việc nhưng lại rất quan tâm đến thuộc hạ.
" Đến xem thương tổn của ngươi khôi phục thế nào rồi, còn có.." Nói đến đây vẻ mặt Trương Lỗi liền biến th·ành h·ung ác.
"...muốn hỏi xem Diệp cố vấn bày trò gì, hắn tự mình dẫn đội đi đối phó với ba con Hắc Cương mà có thể làm cho ngươi b·ị t·hương nặng đến vậy "
" Hắn đang cố ý nhằm vào ta à "
Triệu Mẫn dù rất mệt nhưng nghe thấy thế liền giật nảy mình, trợn to mắt hoảng sợ.
" Ba con Hắc Cương !? "