Chương 37: ' 72 Tuyệt Kỹ Thiếu Lâm '
" Đúng, theo báo cáo thì trên nhà hàng có hai con, con còn lại bị ngươi xui xẻo đụng phải "
" Vậy à " Sắc mặt Triệu Mẫn tái đi một ít, rồi vội khuyên. " Vậy là không phải do Diệp cố vấn đâu, lúc đầu theo điều tra vốn chỉ có một con Hắc Cương mà thôi "
" Hai con còn lại có lẽ vừa tiến hóa không lâu nên Diệp cố vấn cũng b·ị đ·ánh cho trở tay không kịp, đây là chuyện bất ngờ không ai muốn"
Vương Lỗi hiểu ý không nói gì thêm về chuyện này, coi như ngầm chấp nhận lời khuyên giải của Triệu Mẫn.
" Nhưng mà đội trưởng, ngươi có biết tại sao cương thi lại tiến hóa nhanh bất thường như vậy không ? "
" Dựa theo tình huống bình thường Bạch Cương muốn tiến hóa lên Hắc Cương cần ít nhất một tháng không phải sao ? Đấy còn là trong trường hợp có đầy đủ máu tươi cùng thịt người nữa"
" Ta cũng không rõ " Vương Lỗi lắc đầu, " Bất quá Diệp cố vấn đã liên hệ với một vị kỳ nhân dị sĩ hiểu rõ về Cương Thi để dò hỏi rồi, sẽ sớm có câu trả lời thôi "
" Ừm "
Hai người không nói gì thêm, lát sau Giang Tuyết đã được mấy thành viên của đội hai đưa đến.
" Đã tỉnh à, xem ra khôi phục rất tốt " Giang Tuyết nói xong liền bắt đầu giúp Triệu Mẫn kiểm tra sơ qua v·ết t·hương.
Vết thương chỉ trong vòng một ngày đã khôi phục rất tốt, nhìn dáng vẻ này nhiều lắm một tuần là có thể xuât viện, nhanh đến không thể tin, khả năng phục hồi của người bình thường khó mà làm được.
Giang Tuyết thấy vậy rất kinh ngạc, nhưng nhớ đến lời nhắc nhở của viện trưởng nên lặng lẽ ép xuống lòng hiếu kỳ.
Vết thương xong đến hệ thần kinh, tầm mười phút đã có kết quả.
" Không có vấn đề gì, v·ết t·hương khôi phục rất nhanh, hệ thần kinh vẫn bình thường "
" Vậy là tốt rồi " Vương Lỗi nghe vậy liền thấy an tâm.
Vết thương ở bụng Triệu Mẫn nhìn từ ngoài vào có vẻ rất nặng nhưng thứ đáng sợ không phải nó, mà là ' thi độc'.
Lúc Triệu Mẫn được cứu đã sử dụng qua gạo nếp để trừ độc theo phương pháp dân gian.
Đó là dùng gạo nếp chà sát lên v·ết t·hương do cương thi gây ra, ngoài ra còn có thể dùng nó để nấu cháo cho người b·ị t·hương ăn, dùng nước gạo nếp để ngâm tắm cũng là một cách.
Vương Lỗi nghe nói có cao nhân từ Mao Sơn đã xác nhận rằng phương pháp này có thể thực hiện, nhưng chỉ trong trường hợp cương thi gây ra v·ết t·hương từ cấp Khiêu Cương trở xuống mới có tác dụng,...
Còn nếu bị cấp cao hơn như Phi Cương l·ây n·hiễm thi độc thì gần như vô phương cứu chữa.
" Vậy là tốt rồi, cảm tạ Giang bác sĩ " Triệu Mẫn nói lời cảm tạ.
" Không có gì, chuyện nên làm thôi "
" Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài trước "
Vương Lỗi cùng Triệu Mẫn nhìn bác sĩ rời đi, căn phòng rơi vào im lặng chốc lát.
" Diệp cố vấn nói ngươi đã sử dụng liên tục hai lần' Nhiên Mộc Đao Pháp' nên mới b·ị t·hương nặng đến vậy phải không ? " Vương Lỗi đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt Triệu Mẫn lộ rõ vẻ bất đắc dĩ " Tình huống lúc đó không cho phép ta suy nghĩ nhiều, chỉ có thể liều mạng một phen "
Vương Lỗi cũng hiểu sơ qua tình huống lúc đó hung hiểm đến cỡ nào, đợi đến lúc Diệp Phàm chạy đến cứu viện thì chỉ có hai thành viên SPS cùng một đặc cảnh sân bay còn sống sót thôi.
" Lần sau đừng làm vậy, thật sự đánh không lại liền chạy "
" Nói thật với đội trưởng, vào lúc đó chạy là một con đường c·hết..." Triệu Mẫn không đồng ý phản bác lại. " Tất cả mọi người phải cùng hợp sức mới có thể kéo dài thời gian "
" Thôi được, tình huống lúc đó ta không rõ ràng..." Vương Lỗi không tranh cãi nữa, chủ yếu vì lo cho v·ết t·hương của nàng.
" Bất quá sau này đừng tùy tiện dùng đến ' Nhiên Mộc Đao Pháp ' ngươi còn chưa phải võ giả Tông Sư "
' Nhiên Mộc Đao Pháp ' là một trong 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm, uy lực kinh người.
72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm đúng là có tồn tại, mặc dù trong đó phần lớn đều là nói nhảm nhưng vẫn có một bộ phận có thể sử dụng, chỉ bất quá phải đáp ứng điều kiện nhất định mới được.
Chẳng hạn như ' Nhiên Mộc Đao Pháp ' cần đạt đến võ giả cấp Tông Sư, ngoài ra còn phải sở hữu tốc độ ra đao đủ nhanh để làm cho thanh đao nóng lên nhanh chóng.
Theo Diệp cố vấn suy đoán, nếu không phải nhờ đến ' Huyết Khí Nhân Tạo ' cùng may mắn thì Triệu Mẫn đ·ã t·ử v·ong vì khô cạn khí huyết rồi, nhưng không phải lần nào cũng có thể may mắn như vậy.
" Ta biết rồi đội trưởng, bất quá ngươi có thể ra ngoài để ta yên tĩnh chút sao ?"
"..." Vương Lỗi không nói gì.
Đây là chê ta nói nhiều quá à ? Đâu phải khiển trách gì đâu, chỉ muốn tốt cho nàng thôi mà.
" Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi "
Giang Tuyết kiểm tra thần kinh cho Triệu Mẫn xong liền định quay về phòng làm việc, giữa đường thì gặp phải trợ lý của viện trưởng.
Thấy vậy, nàng liền cản đường đối phương, hiếu kỳ hỏi.
" Này, buổi sáng nay sao phó viện trưởng lại tức giận đến vậy ? Cách hai tầng lầu ta đều nghe được tiếng quát mắng"
Trợ lý liếc nàng một cái, thấy cũng không phải chuyện ghê gớm thế là thành thật trả lời. " Ngươi biết Từ Hùng sao ?"
" Từ Hùng ? Hình như là một nhân viên nhà xác phải không? "
" Đúng rồi đấy "
" Hắn đã m·ất t·ích vào hôm qua, nhà xác không ai trông coi một đêm đã tạo ra vấn đề rất lớn "
" Phó viện trưởng bị thân nhân của mấy vị trong đó làm cho sứt đầu mẻ trán, lúc sáng mắng chửi quá trời, nghe đâu đã quyết tâm đuổi việc Từ Hùng luôn rồi, còn có ý định bắt đối phương bồi thường thiệt hại nữa "
" Tiền tài là chuyện nhỏ, vấn đề quan trọng đó là danh tiếng cùng uy tín của bệnh viện gặp phải tổn hại rất lớn, xem ra sau khi tìm được Từ Hùng thì k·iện c·áo là không thể tránh khỏi "
Khuôn mặt Giang Tuyết co giật một cái, không biết nên dùng biểu cảm gì mới đúng trong trường hợp này nữa.
Thân nhân của mấy vị trong nhà xác tức giận cũng rất bình thường, người thân bọn họ đã ra đi rồi mà còn không được yên ổn nghỉ ngơi nữa.
" Không có ai tức giận mất khôn vác dao đến chém bác sĩ là may lắm rồi đấy "
Giang Tuyết thầm mắng trong lòng, tên Từ Hùng kia quá mức thất đức, tuyệt đối sẽ gặp phải báo ứng.
...
Khu vực trung tâm thành phố, trong con hẻm cạnh một ngôi trường cao trung.
Một đám học sinh cao trung ngồi trong góc hẻm vừa cười cười nói nói vừa h·út t·huốc ăn uống, có nam có nữ.
Nam ăn mặc lôi thôi xốc xếch, để rộng cổ áo, xắn cao chân quần, đầu tóc kỳ kỳ quái, màu tóc trắng đỏ tím đen thậm chí bảy sắc cầu vòng đều có.
Nữ sinh cũng không khác bao nhiêu, ăn mặc khá mát mẻ.
Cả đám cùng ngồi xổm ở đó, lâu lâu lại rít một hơi thuốc thả ra một vòng khói, thần sắc đắc ý như thể hành động đó cực kỳ ngầu nhưng lại không biết trong mắt người khác bọn hắn trông chẳng khác gì một đám rác rưởi bỏ đi.
Kẻ cầm đầu đám học sinh hỏng này là một tên nam sinh cường tráng, thường được gọi là Long ca, trên tay còn xăm hình hai con rồng to bự uy mãnh, giờ phút này hắn dùng lưng tựa vào tường nhìn trò vui trước mạnh.
Hai tên nam sinh đang ẩ·u đ·ả một tên đồng học đeo mắt kính, người sau chỉ dùng tay ôm đầu chứ không dám phản kháng lại.
" Không có tiền à "
" Con mẹ mày, ngày nào cũng phải nộp đủ tiền cho Long ca nghe chưa "
Long ca vui vẻ nhìn xem nam sinh đeo kính b·ị đ·ánh cho nhừ tử, thấy đã đủ rồi liền để bọn tiểu đệ ngừng tay, sau đó hắn đi đến cạnh nam sinh đeo kinh.
" Phù — — " Hắn rít một hơi thuốc rồi phun ra một ngụm khói bay thẳng vào mặt nam sinh đeo kính.
" Khụ khụ..."
Nhìn nam đinh đeo kính ho sặc sụa vẻ mặt Long ca vô cùng đắc ý, cảm giác mình vừa rồi rất ngầu lòi, cứ như là lão đại xã hội đen.
Đắc ý xong rồi, Long ca liền đạp cho nam sinh đeo kính một cước. " Cút xéo đi, ngày mai mà còn không có tiền nữa thì hậu quả tự gánh chịu "
Nam sinh đeo kính được tha lập tức bỏ của chạy lấy người, liền cặp sách đều không cần.
" Ha ha "
" Chạy chó c·hết ấy, nhát c·hết đi được "
" Long ca uy vũ "
Đám học sinh cười to, cả nam lẫn nữ đều vui vẻ xem trò hề này.
" Long ca, không phải lớp của ngươi vừa có học sinh mới chuyển đến sao, nhìn cách ăn mặc có vẻ giàu lắm, nếu không..."
" Dẹp đi thôi, tên đó là họ hàng của hiệu trưởng đấy, muốn bị khai trừ à ? "
" Hắc hắc, Long ca cũng sẽ sợ sao "
" Long ca sợ mất rồi "
" Ha ha "
" Cút đi, ai có gan thì tự đi mà làm "
Cả đám đùa giỡn rất vui vẻ, b·ạo l·ực học đường trong mắt bọn chúng cứ như là trò chơi vậy, ai yếu sẽ b·ị b·ắt nạt, ai khó trêu chọc thì sẽ được yên ổn.
Chỉ là đám học sinh này vui vẻ không được bao lâu, từ đầu hẻm một bóng người dáng vẻ thướt tha mềm mại chậm rãi tiến vào, bước đi loạng choạng giống như đang say rượu.